Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Thích Trùng lại không hề trả lời, trong khoảng thời gian này, dường như Thích Trùng luôn ngập tràn tâm sự, thái độ với Tô Cẩn Lương cũng không tự nhiên như lúc trước nữa.

Tô Cẩn Lương biết rõ rốt cuộc trong lòng Thích Trùng suy nghĩ cái gì, có lẽ anh ta không muốn nhìn thấy Tô Cẩn Lương biến thành bộ dáng như bây giờ.

Hoặc là, Tô Cẩn Lương vẫn luôn như vậy, mà Thích Trùng thì luôn muốn thay đổi Tô Cẩn Lương.

Chỉ là càng về sau, Thích Trùng lại phát hiện anh ta căn bản không có khả năng thay đổi được Tô Cẩn Lương.


Bên trong đám người, một vài cao thủ có bản lĩnh đang nghị luận xôn xao, rất nhiều người đều đang thổi phồng cho sự lợi hại của Từ Vân, nói Trần Hùng không biết sống chết.

Nhưng có rất ít người, cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy.

Lúc này, trận chiến giữa Trần Hùng và Từ Vân đã chính thức kéo dài, hai người bất kể là tốc độ hay sức mạnh đều có thể hầu như là đạt tới cực hạn, tốc độ quyền như gió. Nếu cái này có thể được ghép thêm đặc hiệu vào nữa, tuyệt đối có thể dùng trời đất mù mịt để hình dung.

Trong mấy chiêu của Từ Vân mang theo mềm mỏng, trong mềm mỏng lại có mạnh mẽ, mỗi một chiêu mỗi một thức đều cực kỳ xứng với phong độ của đại sư.

Mà chiêu thức của Trần Hùng lại dùng cứng rắn là chính, hơn nữa anh cũng không có đấu pháp cố định gì cả, thủ pháp võ thuật bất định, căn bản không thể nào tìm ra được.

Hai bên càng đánh càng mạnh mẽ, mưa rơi tí tách từ trên không trung, dưới chân thì bụi đất bay lên.

Nhưng vào lúc này, một bộ trường quyền của Từ Vân lại tiến quân thần tốc, ép tiết tấu của Trần Hùng rối loạn, nắm tay liên tục đánh lên trên ngực Trần Hùng, ép anh lui ra phía sau một đường.

"Sao lại như vậy?"

Nhìn thấy một màn như vậy, Viễn Trọng Chi và Viễn Quân Dao chỉ cảm thấy trái tim đều bị nhấc lên tới cuống họng.

Ngay từ đầu đến bây giờ, dường như Trần Hùng đều bị Từ Vân đè xuống mà đánh, cái này hoàn toàn không giống với ấn tượng về Trần Hùng của đám người Viễn Trọng Chi bọn họ.

Bởi vì đây là chuyện không thể nào xảy ra được.

"Cha, cha nói có phải anh Trần Hùng đã bị tên hòa thượng kia hạ độc rồi hay không? Nếu không sao anh ấy có thể luôn bị đánh như vậy chứ? Cái này không bình thường."

Cả đầu óc Viễn Quân Dao bây giờ tựa như không ngừng hiện ra hình ảnh Trần Hùng xử lý kiếm si Bắc Giang chỉ với hai ba chiêu, Trần Hùng khi đó thật sự là quá mức lợi hại, hoàn toàn không giống với tình huống hiện giờ.

Viễn Trọng Chi cũng không hiểu võ thuật, cho nên ông ta không hiểu rõ được rốt cuộc lần này là có chuyện gì xảy ra.

"Cha, nhất định là cơ bắp đã bị yếu rồi."

"Con câm miệng lại cho cha."

Viễn Trọng Chi quát lớn Viễn Quân Dao một tiếng, sau đó ông ta nhìn về phía Ngụy Tuấn ở bên cạnh nói: "Cậu có nhìn ra được đây là chuyện gì xảy ra không?"

"Không nhìn ra được."

Ngụy Tuấn lắc đầu nói: "Nhưng quả thật cái tên Từ Vân kia cực kỳ lợi hại, tôi không phải là đối thủ của ông ta."

"Ý của cậu là Trần Hùng rất nguy hiểm?"

"Theo lý mà nói, sẽ không."

Ầm.

Ngay đúng lúc này, bên kia truyền đến một tiếng “Ầm” trầm đục, nắm tay của Từ Vân hung hăng nện lên trên ngực Trần Hùng.


Chỉ thấy cả người Trần Hùng đều bay ra ngoài, tựa như con diều bị đứt dây vậy, cuối cùng anh rơi vào trong hồ nước lạnh như băng kia.


Trong nháy mắt rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe, Trần Hùng đứng lên, hồ nước làm cho toàn thân anh đều ướt, mà anh thì gần như là ngâm hết nửa người vào trong hồ nước.


"Từ Vân đánh chết anh ta, nhất định phải đánh chết anh ta."


Tô Cẩn Lương kích động xiết chặt nắm tay, quả nhiên Từ Vân không làm cô ta thất vọng, Trần Hùng căn bản không phải là đối thủ của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK