Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhịp tim của cô ấy đột nhiên bùm bùm bùm đập liên hồi, như một đàn nai đang chạy loạn, khuôn mặt trong nháy mắt cũng đỏ lan tới tận cổ. 

“Cậu làm sao thế?” nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Triệu Hiền Quyên, Trần Hùng có chút khó hiểu.

Triệu Hiền Quyên vội vàng lắc đầu nói: “Tớ không có gì, Trần Hùng, không phải cậu định đưa tớ đến cái tường năm đó cậu trèo qua trèo lại đó chứ?” 

“Thông minh.”

Trần Hùng giơ một ngón tay cái ra khen cô, nói: “Lúc đó không phải cậu thường xuyên ngồi xổm trong vườn hoa này đợi tớ và Nghiêm Hưng Đằng sao, bây giờ tớ cũng muốn cậu thử xem cái cảm giác tim đập loạn hồi hộp đó.” 

“Nhưng mà Trần Hùng, đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, vườn hoa nhỏ đó còn hay không chứ, sợ là đã bị đập đi từ sớm rồi đi?” 

“Còn hay không thì qua đó thử xem là biết ngay đúng không?” 

Sau đó, Trần Hùng kéo tay Triệu Hiền Quyên, cùng nhau đi đến cửa sau của trường học, mà trái tim của Triệu Hiền Quyên thì cứ bùm bùm bùm đập liên hồi, cô ấy cố gắng muốn ngăn chặn lại thứ tình cảm đang trào ra trong lòng, không ngừng nhắc nhở chính mình rằng Trần Hùng là người đã có vợ có con rồi, nhưng cô lại không thể khống chế được tình cảm này. 

Rất nhanh hai người đã tới cửa sau của trường học. 

Bức từng đã từng quen thuộc kia giờ không còn nữa rồi, Trần Hùng vẫn còn nhớ rất rõ bức tường năm đó chỉ cao tầm khoảng hai mét, anh và Nghiêm Hưng Đằng nhẹ nhàng thỏng thả là có thể trèo qua tường được. 

Hơn nữa lúc đó trên bức tường còn được cắm rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, chỉ là những mảnh thủy tinh đó sớm đã bị mấy người Trần Hùng bọn họ dùng gạch đập vỡ hết rồi. 

Bức tường cũ kia đã bị hủy đi, bây giờ đã được xây một bức tường mới, cũng rơi vào khoảng gần ba mét, điều duy nhất có lợi chính là, bên trên không có mảnh thủy tinh. 

Độ cao như thế này đối với người phụ nữ mảnh mai yếu đuối như Triệu Hiền Quyên mà nói thì chỉ có thể lực bất tòng tâm.

“Trần Hùng, tớ thấy hay là chúng ta từ bỏ đi thôi, cao như vậy, chúng ta không trèo qua được đâu.” 

Triệu Hiền Quyên đương nhiên muốn đánh trống rút lui rồi, Trần Hùng lại dùng ngón tay chỉ và những cái cây bên trong bức tường kia nói: “Cậu nhìn thấy chưa?”

“Nhìn thấy cái gì?” 

“Những cái cây kia đã cao lớn thế kia rồi, trong đó có mấy cái cây từ hồi chúng ta còn đi học đấy đã tự tay trồng trong lễ trồng cây ngày đó đấy.”

“Đúng đó.” Triệu Hiền Quyên cũng nhìn vào những cái cây kia cười nói: “Đã mười năm trôi qua rồi, năm đó những cái cây này còn rất nhỏ, thế mà bây giờ cũng đã cao lớn thế này rồi.” 

Trần Hùng thở dài một hơi nói: “Hiền Quyên, cậu đã ngửi thấy chưa?” 

“Hương hoa.” Triệu Hiền Quyên gật đầu trả lời. 

“Đúng, chính là hương hoa, hương hoa vẫn còn ở đây, vậy thì cho thấy rằng cái vườn hoa đó vẫn còn ở đây, hơn nữa tượng đài của trường học chúng ta hẳn là vẫn còn ở đó.”

Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Trần Hùng rất nhẹ nhàng nhảy lên, nháy mắt đã nhảy lên trên bức tường cao ba mét kia. 

Triệu Hiền Quyên bị dọa ngốc luôn, thậm chí cô ấy còn chưa nhìn rõ được rốt cuộc Trần Hùng đã nhảy lên đó như thế nào mà anh đã trèo lên trên bức tường đó luôn rồi. 

“Nào!” 

Trần Hùng đu trên bức tường, sau đó cong người xuống đưa tay về phía Triệu Hiền Quyên muốn kéo cô lên. 

Triệu Hiền Quyên cứ ngẩn người nhìn Trần Hùng, nhất thời cảm thấy có chút không biết phải làm sao.

“Cậu còn ngẩn ra đó làm gì thế, trong sân bây giờ không có ai đâu.” 

“Trong sân …không có người? Triệu Hiền Quyên có chút hoảng hốt.

“Nhanh lên nào, khéo lát nữa bị người ta phát hiện mất.” 

“Ồ.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK