Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không nhận!” Trần Hùng lắc đầu.

“Được, tôi thấy cậu chính là chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Nói đến đây, Cao Siêu mạnh mẽ ấn nút công tắc ở trên ghế, ngay lập tức có một luồng điện đánh thẳng vào người Trần Hùng.

Cái ghế này không phải ghế thông thường mà nó có chức năng phóng điện, điện này tuy không làm chết người những nó có thể gây ra đau đớn đối với người ngồi trên đó. Nhưng cũng chỉ là đối với người bình thường, còn đối với Trần Hùng mà nói, anh đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tự nhiên đã gặp qua nhiều loại ghế này, dựa vào thể lực của anh thì cho dù bây giờ cái ghế này phát huy tối đa luồng điện của nó cũng không gây ra quá nhiều đau đớn cho anh.


Trần Hùng giả vờ khịt mũi, Cao Siêu ở đối diện nhìn anh bằng ánh mắt dữ tợn nói: “Cậu nhóc, nói cho tôi biết, những tội trên cậu có nhận hay không?”

Trần Hùng vẫn lắc đầu như cũ nói: “Chuyện này không phải do tôi làm, tại sao tôi lại phải nhận?”

“Cậu, mẹ kiếp, đúng là muốn tìm cái chết mà.”

Nói xong, Cao Siêu trực tiếp tăng cường độ dòng điện lên.

Sau cú sốc điện thứ hai, Cao Siêu túm tóc Trần Hùng nói: “Có nhận không?”

“Không nhận.”

Cao Siêu càng tức giận, hắn trực tiếp lấy chiếc mũ từ sau ghế, đội lên đầu Trần Hùng: “Không nhận chứ gì, được thôi, tôi chính là có thừa thời gian từ từ chơi cùng cậu, tin tôi đi, không lâu sau đó cậu sẽ phải quỳ xuống đất khóc lóc xin nhận tội, hehehe!”

Lúc này, Cao Siêu giống như thành viên chính nghĩa của Thanh Cảnh Môn trừng phạt cái ác và hướng thiện, đây hoàn toàn là một con ác quỷ.

Khi Cao Siêu định cho điện giật đầu của Trần Hùng, Diệp Phi cuối cùng cũng lao từ cửa vào.

“Đại đội trưởng, có một số chuyện đã qua rồi, anh làm như vậy sẽ khiến anh ta chết mất.”

Vừa rồi Diệp Phi sau khi cùng tên đầu trọc khi đi ra ngoài, cũng không có đi cùng anh ta đi thay quần áo tắm rửa, bởi vì trong lòng luôn thấy có chút bất an nên nhất thời quay về xem sao.

Cao Siêu tát vào mặt Diệp Phi mắng: “Mẹ kiếp, cậu là cái quái gì mà có tư cách mắng tôi?”

“Nhưng đại đội trưởng, chuyện này....”

“Câm miệng vào cho tôi.”

Cao Siêu hoàn toàn không để ý đến lời can ngăn của Diệp Phi, định tiếp tục gây sức ép cho Trần Hùng.

Mà tất cả những điều này hoàn toàn đều lọt vào mắt của Trần Hùng.

Xem ra không phải ai trong phương Bắc Thanh Cảnh Môn cũng là người xấu xa đến thối nát tủy xương, vẫn còn có một vài người trong lòng luôn lương thiện và ngay thẳng.

Nhưng ở trong cái môi trường này, những người lương thiện chính nghĩa như vậy cũng buộc phải đi theo số đông thôi.

“Cậu nhóc, tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có nhận tội hay không?” Cao Siêu nhìn Trần Hùng một cách man rợ và đưa ra tối hậu thư.

“Tôi cũng sẽ trả lời anh lần cuối, những chuyện này là anh đảo lộn trắng đen, ép buộc tôi phải nhận tội, tôi sẽ không nhận, còn nữa, nơi đây là Thanh Cảnh Môn đúng không, Thanh Cảnh Môn các anh làm mọi chuyện như này à, không có vương pháp sao?”

“Vương pháp?” Cao Siêu cười ha ha: “Chủ sự không có ở đây, tôi chính là vương pháp.”

Nói rồi, Cao Siêu bất chấp lời ngăn cản của Diệp Phi, chuẩn bị phóng điện lần cuối đến Trần Hùng.

Diệp Phi cuối cùng vẫn không thể nhìn nổi, lao vào ngăn cản: “Cao Siêu, mẹ nhà anh đủ rồi đấy, làm như vậy anh sẽ gặp phải báo ứng đấy.”

“Diệp Phi, cậu dám nói như vậy với tôi sao, cậu có phải là không muốn ở đây nữa đúng không?”


Cao Siêu quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phi.


Lồng ngực Diệp Phi nhấp nhô dữ dội, như thể sẽ đưa ra một quyết định rất quan trọng.


Chỉ thấy anh ta bước lên một bước mạnh mẽ, lập tức chặn trước mặt Trần Hùng, nói với Cao Siêu: “Cao Siêu, những việc anh nói tôi làm không nổi, tôi biết anh muốn nhận tiền thưởng của Tiêu Tứ, nhưng làm người hành sự, vẫn cần có lương tâm.”


“Cái tên đầu trọc đó tôi không để cho hắn đi, cứ coi như hắn ta là người của Tiêu Tứ thì làm sao chứ, hắn mới là người có tội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK