Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó chính là, từ phản ứng của Viễn Quân Dao, Trần Hùng đọc ra được một ý nghĩa khác, đó là không phải con bé này đã xuất hiện ấn tượng tốt với Ngô Trung Kiên của Tây Thục rồi chứ?

Cách nghĩ này không hề khoa trương, nhất kiến chung tình không hề hiếm gặp, hơn nữa, từ khi còn chưa cả tiếp xúc với Trần Hùng, không phải Viễn Quân Dao cũng đồng ý gả cho anh hay sao?

Thế nhưng bất luận là Viễn Quân Dao rốt cuộc đang nghĩ gì, Trần Hùng cũng không muốn nghĩ quá nhiều, anh không có thời gian, cũng không có tâm tư để ý vấn đề tình cảm của con bé này.

Nói ra, so với Viễn Quân Dao, bây giờ Trần Hùng càng để ý tới tên Ngô Trung Kiên kia hơn.


“Bây giờ tôi cũng đã đi theo cô đi gặp Ngô Trung Kiên rồi, vậy như thế đi, tôi đi trước đây.”

Trần Hùng chào tạm biệt Viễn Quân Dao, quay người rời khỏi quán cafe, anh cũng không đi thanh toán, những thứ này đều do Viễn Quân Dao tự mình làm.

“Anh nói đi là đi sao? Cặn bã y như tên kia vậy!”

“Không đi thì chẳng lẽ phải ở đây với cô đến hết năm sao?”

Trần Hùng lầm bầm một câu, đầu cũng không ngoảnh lại, rời đi.

Viễn Quân Dao ở phía sau thật sự cảm thấy ngực như bị cắn một miếng to vậy, trên gương mặt xinh đẹp đều là sự giận dữ.

“Hứ, đàn ông chẳng có ai là tốt cả.”

“Người đẹp, hai người đàn ông vừa nãy không có mắt, không hiểu được cách yêu thương em gái, vậy để chú tới thương yêu em, sao nào?”

Vào lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một con chó đột nhiên đi tới trước mặt Viễn Quân Dao, vẻ mặt tà ác: “Chú sẽ thương em nhất.”

Viễn Quân Dao quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, trong lòng vô cùng ghê tởm, cô thuận tay tát một cái: “Ông là cái gì chứ, cút ra xa một chút cho tôi.”

Người đàn ông trung niên lập tức nổi giận: “Mày lại dám ra tay với tao, mày có biết tao là ai không?”

Lúc này, một người nhân viên của quán café nhìn thấy vậy thì vô cùng lo lắng chạy tới, phản ứng đầu tiên là nói với người đàn ông trung niên: “Anh à, quán cafe chúng tôi không cho phép bất cứ ai gây sự ở đây đâu.”

“Thật ra tôi cũng không biết anh là ai, nhưng tôi có thể nói cho anh biết cô gái này là ai, cô ấy là con gái của Viễn Vương.”

“Viễn... Viễn Vương?”

Trái tim người đàn ông trung niên lộc cộc vài cái, cả người giống như rơi xuống động băng.

“Không sai, Viễn Vương, Cửu Nam Vương, Viễn Trọng Chi.”

Bùm một tiếng, người đàn ông trung niên sợ tới mức thằng thừng quỳ xuống đất, khi nhìn về phía Viễn Quân Dao, nào còn dám có nửa ý tà ác như trước nữa, ông ta sợ tới nỗi mất ba hồn bảy vía rồi.

Vừa hay tâm trạng Viễn Quân Dao không tốt, cô ta không tìm ra được người phát tiết, không ngờ người đàn ông này lại đi dâng tới miệng mình, cái này trách ai được.

Huống hồ, cô ở cái tỉnh này chưa bao giờ là người lương thiện cả, cô ta thẳng thừng cầm cốc cafe ở bên cạnh, đập một cái lên ngực người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên hét lên một tiếng, Viễn Quân Dao lại đập phát thứ hai.

“Từ giờ trở đi, cô đây phải đánh ông liên tục, đập tới khi nào cô đây hết tức thì thôi, nếu như ông dám hô lên một tiếng, tôi sẽ tìm người đốt cả nhà ông.”

Dưới cái nắng gay gắt, Ngô Trung Kiên lưng đeo túi vải đen, đi vào bên trong một con hẻm nhỏ.


Anh ta nói lần này tới đây còn có chuyện khác cần làm, cũng không biết là anh ta muốn giải quyết chuyện gì.


Đi qua con hẻm này, Ngô Trung Kiên đi thẳng tới trước một cái viện đã có tuổi ở bên kia hẻm.


Qua cửa chính của viện, bên trong truyền tới một tràng những tiếng đóng cọc be bé.


Anh ta đứng ở ngoài cửa tầm một phút, sau đó nhếch khóe miệng, đẩy cửa đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK