Tuy nhiên, Trần Hùng đã trực tiếp đưa cho anh ta hẳn ba mươi lăm tỷ nên anh cũng không có lý do gì để từ chối mọi yêu cầu của Trần Hùng cả.
Tất nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rõ rằng ba mươi lăm tỷ này không chỉ là tiền Trần Hùng mua trang trại mình.
Nhưng anh ta cũng đã có tính toán hết rồi.
“Đi, vào thôi.”
Trần Hùng lên tiếng, cả một đoàn người đi về phía bên trong trang trại.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nổi lên một đám mây đen, chắn ngang Mặt Trời.
Bầu trời tươi sáng ban đầu đường như đã trở nên u ám.
Khắp nơi thì nổi lên một trận gió lạnh, không khí cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, Thẩm Đại Lực cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh ta lờ mờ cảm thấy sống lưng có chút lạnh: “Sư phụ, anh muốn làm gì vậy? không phải là bảo dạy cho chúng tôi kinh nghiệm sao, dẫn chúng tôi đến đây làm gì chứ?”
“Câm miệng.”
Trần Hùng quát Thẩm Đại Lực một câu, bảo anh ta im lặng.
Chẳng mấy chốc, mấy người họ đã đến phía sau trang trại này.
Tại đây, một ngôi nhà tương tự như một nhà kho đã được sửa sang lại. Ngôi nhà không có cửa sổ, phía trước chỉ có một cửa sắt lớn, trông giống như một ngôi mộ khổng lồ.
“Anh Dũng, anh thấy chúng tôi sửa lại cái chuồng chó như vậy. Anh có thấy hài lòng không?”
Hoàng Phương chỉ vào tòa nhà phía trước nói với Hạ Thiên.
Trần Hùng khẽ gật đầu nói: “Không có gì hài lòng hay không hài lòng cả, có thể nhốt người vào trong đó là được.”
“Đã chuyển vào trong hết chưa?” “Ừm, đã cho tất cả vào rồi. Như anh yêu cầu, đã bỏ đói hai ngày rồi.”
“Được, vậy anh đi làm việc đi.” “Được rồi, anh Dũng. À phải rồi, kiểu người mà trước đây anh muốn tôi tìm cho anh, tôi tìm được một vài người rồi, lát nữa sẽ dẫn anh đi gặp bọn họ.”
“Được.”
Hoàng Phương xoay người rời đi, trong khi Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực đứng trước căn nhà với vẻ mặt cứng đờ, một cảm giác không lành lan tỏa khắp người bọn họ.
“Nếu nói muốn trở thành kẻ mạnh thì nghe có vẻ rất khó nhưng thật ra cũng rất đơn giản.”
Trần Hùng bước tới đẩy cánh cửa ra một kẽ hở.
“Mời hai người vào, cánh cổng dẫn đến sự mạnh mẽ đã được mở ra cho các người rồi!”
Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực nhìn nhau. Trong một khoảnh khắc, họ không thể bước thêm một bước nào nữa.
Trần Hùng hơi nhíu mày, hỏi: “Làm gì vậy? Nhanh như vậy mà đã sợ rồi, không dám vào sao?”
Nếu hay người đã không dám, vậy thì cút về thành phố Lâm Giang đi. Vừa nói, Trần Hùng vừa đóng cánh cửa sắt lại.
Lúc này Thẩm Đại Lực mới giật mình, anh ta lập tức tức giận nói: “Sư phụ, anh xem thường ai vậy? Cái mà Thẩm Đại Lực tôi khinh thường nhất chính là chùn bước đấy, sao anh có thể nói là tôi sợ chứ.”
Nói xong, Thẩm Đại Lực không chút do dự tiến lên một bước và đi vào cổng.
Lưu Trọng hít một hơi thật sâu, mặc dù có chút căng thẳng nhưng cuối cùng, anh ta cũng đi theo Thẩm Đại Lực.
Rầm.
Cánh cửa sắt lớn được Trần Hùng đóng chặt, sau đó anh còn cài một chiếc khóa to bằng thép không gỉ.
“Cứ thỏa sức hết mình đi. Sáng mai, tôi mời hai người đi ăn lẩu thịt chó!”
Từ đầu đến cuối, trên mặt Trần Hùng vẫn nở một nụ cười hưng phấn nhưng lại ẩn chứa vẻ tàn nhãn.
Anh hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm: “Đừng làm tôi thất vọng.”
Vào lúc này, bên trong tòa nhà hoàn †oàn là một màu đen kịt, Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực đứng ở cửa, cẩn thận n quan sát xung quanh.
Thật sự là quá tối rồi, có thể diễn tả như việc chìa tay ra nhìn thì cũng không thể nào thấy được năm ngón tay.
“Sư phụ, anh muốn làm trò trống gì vậy?”
Thẩm Đại Lực cau mày gào lên: “Có khi nào ở đây có ma không?”
Tuy nhiên, tiếng gào của Thẩm Đại Lực dường như đã chạm phải một phong ấn cổ xưa và tà ác ở đâu đó.