Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Thanh Long lại còn tự rót cho mình một bình, toàn thân đều toát lên một loại phong thái của bậc vương giả.

“Đấu tửu lượng với Thanh Long tôi đây, các người còn non lắm.”

Kế hoạch ban đầu là Trần Hùng sẽ lợi dụng lúc Thanh Long bị chuốc say rượu thì sẽ bàn bạc điều kiện với ông ta, năm trăm sáu mươi tỷ, nói thế nào đi nữa cũng phải giữ mấy trăm tỷ để xoay vòng ở phía bắc Thanh Cảnh Môn.

Mặc dù Trần Hùng chính xác là không thiếu tiền, nhưng anh đến nhận chức Môn chủ của Thanh Cảnh Môn ở phương bắc, cũng không thể để chính bản thân anh lấy tiền túi mình ra phát tiền lương chứ.


Nhưng anh lại không ngờ tới, Thanh Long lại giống y hệt với Ngô Bán Cung ở Phủ Trạng Nguyên kia, ông ta hoàn toàn là người nghiện rượu chính hiệu, tất cả đám người Trần Hùng công lại với nhau cũng đều không uống lại được một mình ông ta.

Ngày hôm sau, Thanh Long lấy một số tài liệu đưa cho Trần Hùng ký tên, Trần Hùng cũng không thèm đọc, đó là thủ tục chuyển nhượng những tài sản đó.

Cuối cùng vào lúc Trần Hùng cứ mãi đấu tranh vòng quanh, tổng bộ ở bên kia đã đồng ý giữ lại ba mươi năm tỷ để xoay vòng tiền trả lương cho nhân viên ở Thanh Cảnh Môn phía Bắc, còn dư lại năm trăm hai mươi năm tỷ thì toàn bộ đều sẽ bị tổng bộ lục soát mang đi.

Khi nhìn thấy Thanh Long thắng lợi trở về, còn Thanh Cảnh Môn phía Bắc bên này còn giữ lại chỉ vỏn vẹn có ba mươi năm tỷ nhỏ bé, tận đáy lòng mấy người Trần Hùng và Truy Phong đều cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.

Năm trăm sáu mươi tỷ, nháy mắt qua một đêm chỉ còn lại ba mươi năm tỷ.

Nhưng mà cái này cũng cho là không tồi rồi, có ít thì ít vậy, ba mươi năm tỷ, cũng đủ để tăng tiền lương lương của nhiều chiến sĩ bám trụ nơi tiền tuyến Thanh Cảnh Môn này.

Nếu như sau này thật sự không đủ, vậy Trần Hùng đã có quyết định sẵn rồi, anh sẽ tự lấy tiền túi mình ra.

Chỉ là số tiền túi bản thân anh tự bỏ ra này cũng không có khả năng phải bỏ ra lắm, dù sao Tiêu Tứ và Tả Bất Phàm bọn họ cũng chỉ là món khai vị, vở kịch lớn chính là tứ đại gia tộc kia, số tiền của tứ đại gia tộc cộng lại, sợ rằng sớm đã vượt qua hàng nghìn tỷ rồi!

Nghĩ đến tứ đại gia tộc, trong lòng Trần Hùng liền bùng lên một ngọn lửa tức giận bừng bừng, Nghiêm Hưng Đằng là anh em tốt nhất của anh thời còn đi học, tứ đại gia tộc phản bội nhà họ Nghiêm, bức nhà họ Nghiêm đi vào đường cùng, lần này, Trần Hùng nhất định sẽ giúp cho nhà họ Nghiêm lấy lại công bằng.

Trần Hùng đứng trước cửa sổ, nhìn mặt trời treo trên không trung ở bên ngoài, anh theo thói quen nhìn ra rất lâu.

Mùa đông đã qua đi, mùa hè đến rồi, vạn vật sinh sôi.

“Tứ đại gia tộc, chúng ta cứ từ từ chơi đùa đi.”

Trần Hùng tự lẩm bẩm một mình nói thầm một câu, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc, khóe miệng cũng nhẹ nhàng phác họa lên một vòng cung dữ tợn.

“Nghiêm Hưng Đằng, không biết bây giờ cậu còn sống hay không, nếu như cậu còn sống, vậy thì bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu?”

Trong đầu Trần Hùng lúc này lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt tươi sáng như ánh mặt trời cùng với nụ cười rực rỡ rạng ngời kia, vào lúc đó, Trần Hùng gặp phải biến cố, sự qua đời của mẹ anh làm trong lòng Trần Hùng ít nhiều cảm thấy mất phương hướng.

Lúc đó, chính là người anh em tốt này mỗi ngày đều giúp đỡ cho anh, cổ vũ anh, mới khiến trong lòng anh không có những suy nghĩ tiêu cực, cũng không có tuyệt vọng.

Vào khoảng thời gian đó, nếu như không có người anh em Nghiêm Hưng Đằng này, vậy thì Trần Hùng e rằng anh sớm đã rơi vào tuyệt vọng đến tự hủy hoại bản thân rồi.

Đương nhiên, ngoài Nghiêm Hưng Đằng ra, còn có một người khác nữa, một người năm đó đã đem lại cho Trần Hùng một tia ấm áp trong nội tâm u ám mù mịt của anh giống Nghiêm Hưng Đằng vậy, người này chính là Triệu Hiền Quyên.


Hồi tạm biệt ở Nhật Bản, Trần Hùng đã đưa cho Triệu Hiền Quyên chi phiếu mười bảy tỷ năm trăm triệu, để cô ấy giúp cho gia tộc của mình vượt qua được lúc khó khăn, bây giờ cũng không biết rốt cuộc cô ấy như thế nào rồi, cũng không biết nhà họ Triệu bây giờ ra sao rồi.


Trần Hùng lấy điện thoại ra, sau đó liền nhấn nút gọi điện cho Triệu Hiền Quyên.


Đầu bền kia điện thoại vừa vang lên một tiếng đã có người nhận máy rồi, tốc này thực khiến Trần Hùng có chút kinh ngạc, giống như đối phương đã sớm đã đợi điện thoại của anh rất lâu rồi vậy.


“Trần Hùng, là cậu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK