"Thích Trùng, coi như tôi cầu xin anh đó được không? Đến chùa Kim Lôi tìm ông ta, để ông ta ra tay đối phó với Trần Hùng đi."
"Nếu không không chỉ có tôi sẽ xong đời, cả nhà họ Tô chúng ta đều sẽ xong đời hết đó."
Thoạt nhìn Thích Trùng lúc này cực kỳ rối rắm, dường như đến chùa Kim Lôi mời vị thần bảo vệ kia rời núi không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Vẻ mặt Tô Cẩn Lương chờ mong nhìn Thích Trùng.
Qua một đoạn thời gian thật dài sau, Thích Trùng mới đột nhiên chuyển hướng đề tài: "Cô chủ, trước đó cô có thể trả lời chi tiết cho tôi một vấn đề không?"
"Vấn đề gì?"
"Cô nói với tôi là cô đã chính tay giết chết em trai Tô Văn Mãnh của cô, rốt cuộc là cô có lừa tôi không?"
Tô Cẩn Lương không ngờ thế mà Thích Trùng lại đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy, trong nháy mắt, trái tim của cô ta lại hung hăng run rẩy một trận.
Thích Trùng thì lại mang vẻ mặt chờ mong, có lẽ trong lòng anh ta đã có đáp án từ lâu rồi, nhưng anh ta lại muốn nghe chính mồm Tô Cẩn Lương nói ra.
"Thích Trùng, tôi đã lừa anh đó, tôi không có giết Tô Văn Mãnh. Tô Văn Mãnh là do Trần Hùng giết."
"Thật vậy sao, cô chủ?" Thích Trùng tiếp tục hỏi.
Tô Cẩn Lương nói: "Thích Trùng, chẳng lẽ anh không tin tưởng tôi sao, hoặc là nói ở trong mắt anh, tôi thật sự là một người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy? Nói thế nào thì Tô Văn Mãnh cũng là em trai ruột của tôi mà."
Thích Trùng lại trầm mặc, trong lúc lơ đãng, trong ánh mắt anh ta hiện ra một tia thất vọng.
Nếu Tô Cẩn Lương tự xưng không phải là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, vậy hôm nay chuyện cô ta tính kế chính cha đẻ của mình thì phải giải thích thế nào đây?
Cuối cùng Thích Trùng vẫn mở cửa xe ra, sau đó xuống xe.
"Thích Trùng, đây là anh muốn đến chùa Kim Lôi sao?" Tô Cẩn Lương vội vàng hỏi.
Thích Trùng không trả lời, anh ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó thì biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Tô Cẩn Lương hơi mơ màng nhìn bóng lưng của Thích Trùng đi càng lúc càng xa, mãi cho đến khi Thích Trùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô ta thì cô ta mới khởi động xe.
Brum brum một tiếng, chiếc xe Bentley màu đỏ kia tựa như tên rời cung mà chạy về phía trước nhanh như chớp.
Dọc theo đường đi, Tô Cẩn Lương trực tiếp đạp chân ga hết mức, cảnh vật ở bốn phía xung quanh chạy ngược ra phía sau thật nhanh, giống như là tiến vào trong thế giới ánh sáng vậy.
"Ha ha ha, ha ha ha."
Trong bầu trời đêm, lại một lần nữa vang lên tiếng cười ha ha của Tô Cẩn Lương, tiếng cười này nghe cực kỳ dữ tợn và khủng bố.
Cô ta vừa lái xe như bão táp trên đường cái này, vừa lấy điện thoại di động ra.
Điện thoại vừa được chuyển tiếp, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói của một người ngoại quốc: "Xin chào, cô Tô Cẩn Lương xinh đẹp."
"Ít nói nhảm đi. Ba tỷ, đến sòng bài trên thuyền ở Hổ Quyển giết chết Tô Quang Huy đi."
"Không thành vấn đề."
Điện thoại bị cắt đứt, Tô Cẩn Lương trực tiếp ném điện thoại của mình ra ngoài cửa sổ xe, sau đó cô ta lại nở nụ cười dữ tợn một lần nữa.
Giờ khắc này Tô Cẩn Lương thật sự là rất khủng bố.
"Ha ha ha, Tô Văn Hùng đã chết rồi, Tô Quang Huy cũng sắp chết luôn rồi, đến lúc đó, cả nhà họ Tô sẽ không ai có thể đối nghịch với tôi được nữa."