Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đối với điện chủ của điện Đức Hoàng như Trần Hùng mà nói, chút tiền này quả thực không thấm vào đâu, cho nên, chuyện này căn bản không thể khơi dậy được dục vọng sâu thẳm trong lòng của Trần Hùng.

“Đúng vậy, anh là điện chủ của điện Đức Hoàng, ha ha, tôi thật sai lầm.”

Thần Hổ cười cưới lớn, đột nhiên: “Tôi hơi đói rồi, có thể đút cho tôi một chút đồ ăn được không?”

Trần Hùng chau mày, anh như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Thần Hổ, trước kia ông có chết cũng phải để hai thủ hạ của ông đi, ông muốn làm gì?”

“Tối đối với bọn họ trọng tình trọng nghĩa.”


“Không đúng, nếu ông trọng tình trọng nghĩa thì năm đó đã không làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy?”

Trần Hùng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Anh không đút cho Thần Hổ ăn nữa mà quay người rời khỏi đó luôn.

Sau đó, anh gọi điện cho Tả Quang Đông, lúc đó Tả Quang Đông đã ngủ rồi, điện thoại kêu lên, khiến anh có chút tức giận.

Có điều khi nhìn thấy điện thoại của Trần Hùng gọi đến, Tả Quang Đông lập tức trở nên nghiêm túc.

“Có chuyện gì thế, thủ lĩnh?” Tả Quang Đông hỏi.

Trần Hùng hỏi: “Tả Quang Đông, đưa Thần Hổ trở về Vạn Hoa là chuyến bay lúc nào?”

“Trưa ngày mai, sao vậy?”

“Từ đây ra sân bay, mất bao nhiêu lâu?”

“Ba tiếng.” Tả Quang Đông trả lời: “Thành phố chỗ chúng ta không có sân bay quốc tế, nên phải đi sang thành phố bên cạnh.”

“Thay đổi tuyến đường, giúp tôi liên lạc với một người lái tàu, tối nay sẽ xuất phát, chúng ta sẽ đi theo đường thủy, ngoài ra cậu chọn ra năm mươi cao thủ của Tả Bộ Linh, đi cùng chúng ta trở về Vạn Hoa.”

Tả Quang Đông nghiêm túc hỏi: “Thủ lĩnh, sao lại phải vội vã như vậy, anh phát hiện ra có vấn đề gì sao?”

“Đừng hỏi nhiều.” Trần Hùng nói: “Ngoài ra, lập tức di tản tất cả nhưng người ở đây.”

Tả Quang Đông cảm nhận được rõ sự vội vã của Trần Hùng, anh ta không hỏi gì thêm, lập tức làm theo lời của Trần Hùng nói.

Sau hai tiếng, Tả Quang Đông đã chuẩn bị xong tất cả, sau đó họ bắt đầu lên xe, dẫn theo cả Thần Hổ, đi đến bến cảng.

Ở bến cảng, một con tàu sớm đã đậu ở đó, sau khi bọn họ lên tàu, liền rời khỏi bến cảng.

Đứng ở trên khoang tàu, Trần Hùng hướng mắt nhìn màn đêm phía xa xa, du tàu đang lướt trên mặt sóng, sau đó anh lấy điện thoại ra.

Thanh Long nhấc máy: “Trần Hùng, có chuyện gì vậy?”

“Bây giờ tôi sẽ xuất phát từ Nhật Bản theo đường bờ biển, ông ở bên đó có thể định vị vị trí của tôi, rồi đưa người đến đón chúng tôi.”

“Đến lúc đó, khả năng chúng ta sẽ gặp một số rắc rối.”

Thanh Long có chút ngập ngừng, sau đó chỉ trả lời rất ngắn gọn: “Được.”

Sau khi tắt máy, Trần Hùng tiếp tục nhìn ra xa về phía biển khơi, lúc này, Tả Quang Đông cũng đi tới bên Trần Hùng.

“Thủ lĩnh, hà cớ gì mà phải đi vội vàng như vậy?” Tả Quang Đông hỏi.

Trần Hùng không trả lời câu hỏi của Tả Quang Đông, mà hỏi: “Từ đây đến Vạn Hoa, mất bao nhiêu lâu?”


Tả Quang Đông trả lời: “Theo như thông thường thì khoảng hơn hai mươi tiếng.”


Trần Hùng lấy tay vuốt cằm, nói: “Chậm rồi, cần nhanh lên một chút.”


“Phải nhanh như thế nào?” Tả Quang Đông hỏi.


“Trong vòng mười hai giờ phải vượt qua được vùng biển tự do, tiến vào vùng biển của Vạn Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK