“Trần Hùng à, mấy năm nay chắc anh sống khổ sở lắm nhỉ, nếu thật sự không sống nổi, hay là anh tới làm việc với tôi thấy thế nào?”
“Tuy rằng tôi không phải nhân vật máu mặt gì đó, nhưng vẫn có một chút thực lực, anh cũng biết đấy, nhà họ Lưu chúng tôi từ trước đến nay đều kinh doanh ô tô, lần này tôi tới Nhật Bản là tới bàn một dự án hợp tác với tập đoàn Anh Mai.”
“Khi hợp đồng này ký thành công, nhà họ Lưu chúng tôi có thể kiếm lãi 3.500 tỷ mỗi năm, anh theo tôi làm việc đi, tôi cho anh tầm trăm triệu tiền lương mỗi năm, thêm các loại bảo hiểm?”
“Lưu Soái, anh đủ rồi đấy.”
Triệu Hiền Quyên có chút không chịu được nữa, lại cất tiếng quát Lưu Soái một lần nữa.
Lưu Soái hừ lạnh một tiếng, nói: “Đủ rồi cái gì, không phải anh đang có lòng tốt hay sao, anh giới thiệu công việc cho Trần Hùng thì có gì là sai? Anh đây là không muốn anh ta dẫm theo vết xe đổ của Nghiêm Hưng Đằng thôi.”
“Nghiêm Hưng Đằng!”
Nghe thấy cái tên này, trái tim Trần Hùng đập mạnh: “Nghiêm Hưng Đằng bị làm sao vậy?”
“Ha ha, còn có thể là gì nữa, gia tộc sụp đổ thôi, anh không biết đấy thôi, khi đó nhà họ Nghiêm khốn khổ như thế nào, cả gia tộc rơi vào còn đường tuyệt vọng, người trong gia tộc lần lượt nhảy lầu tự tử, đúng là còn đặc sắc hơn cảnh diễn trên tivi nữa.”
Lông mày của Trần Hùng cau lại thật chặt.
Nghiêm Hưng Đằng là bạn tốt nhất khi còn ở trường của Trần Hùng, đồng thời nhà họ Nghiêm cũng là một gia tộc bậc nhất ở phía bắc khi đó, một gia tộc như vậy làm sao có thể sụp đổ được?
“Đúng rồi, quên mất đấy, anh và Nghiêm Hưng Đằng là anh em tốt mà nhỉ, tôi nói như vậy, hẳn là anh rất buồn đúng không?”
“Ôi, là lỗi của tôi, tôi đánh vào cái miệng của tôi.”
“Nhà họ Nghiêm, xảy ra chuyện gì?”
Giọng điệu của Trần Hùng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong thời gian ngắn, nhiệt độ toàn bộ căn phòng dường như đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Loại hơi thở này đột nhiên khiến cho Lưu Soái có chút căng thẳng.
“Tôi, làm sao tôi biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao thì nhà họ Nghiêm cũng sụp đổ rồi, việc nhà anh ta sụp đổ thì liên quan gì đến nhà họ Lưu của tôi chứ.”
Trần Hùng quay đầu nhìn về phía Triệu Hiền Quyên ở một bên, nói: “Gia tộc của Nghiêm Hưng Đằng xảy ra chuyện gì?”
Triệu Hiền Quyên nhìn thấy cảm xúc có chút kích động của Trần Hùng, cô có hơi lo lắng không biết sau đó Trần Hùng sẽ gây ra chuyện gì ở đây.
Cô đứng dậy nói: “Trần Hùng, hôm nay cứ như vậy đi, tớ tiễn cậu đi ra ngoài trước.”
“Được.”
Trần Hùng không từ chối, anh không hề muốn ở lại đây nữa, hơn nữa hiện tại anh cũng muốn tìm hiểu tình hình của Nghiêm Hưng Đằng thông qua Triệu Hiền Quyên.
“Tại sao em phải tiễn anh ta? Anh không cho phép.” Lưu Soái ở đó có chút ghen tuông.
Triệu Hiền Quyên nói: “Lưu Soái, tôi còn chưa vào nhà họ Lưu của anh, chuyện này anh đâu quản được tôi?”
Sau đó, Triệu Hiền Quyên không hề quan tâm Lưu Soái có đồng ý hay không, trực tiếp bước ra khỏi sơn trang cùng với Trần Hùng.
Lưu Soái ở trong phòng rất tức giận, anh ta đỏ bừng mặt, nốc một chai rượu sake xuống bụng, rồi lật tung cả cái bàn trước mặt lên.
Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên bước ra khỏi sơn trang, Triệu Hiền Quyên nói: “Trần Hùng, cậu cũng biết con người Lưu Soái rồi, khi đó, anh ta đã cố gắng hết sức để vào trong giới của các cậu, nhưng anh ta không đủ tiêu chuẩn, vì vậy anh ta đã luôn luôn mang trong mình mối hận thù với cậu.”
“Nhưng cậu đừng để trong lòng, anh ta chỉ nói vài câu ngoài miệng thôi, sẽ không làm ra chuyện khác thường gì đâu.”
Trần Hùng vào lúc này, hoàn toàn không để tâm tới Lưu Soái, tất cả những gì trong đầu anh nghĩ tới đều là Nghiêm Hưng Đằng.