"Thanh Thảo cũng sắp sáu tuổi rồi, đã có khả năng tự suy nghĩ rồi, các con hiện tại nếu như không dành chút thời gian ở bên con bé, sau này thật sự con bé sẽ lạnh nhạt với các con."
"Hơn nữa, hiện tại trẻ con không có sự dạy dỗ của cha mẹ dễ hư hỏng, con và Ngọc Ngân vẫn nên cố gắng dành chút thời gian ra để chăm sóc Thanh Thảo đi."
Đây đã không phải là người đầu tiên nói như vậy với Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng cũng biết xấu hổ trong lòng, nói: "Mẹ, chúng con sẽ chú ý, sau này cố gắng dành nhiều thời gian ở bên Thanh Thảo."
"Tự các con hiểu là tốt rồi."
Lúc này, cửa nhà trẻ mở rồi, Lâm Thanh Thảo từ trong trường học bước ra.
"Bà ngoại."
Nhìn thấy Lưu Ánh Nguyệt, Lâm Thanh Thảo trước tiên chạy tới bên bà ấy, sau đó mới chú ý đến Trần Hùng ở bên cạnh.
"Ơ, cha sao cha cũng ở đây?"
Lâm Thanh Thảo trừng to đôi mắt long lanh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Hùng.
Trần Hùng cười đáp: "Cha đặc biệt đến đón con a."
Nói xong, một tay Trần Hùng bế Lâm Thanh Thảo đứng lên, nói: "Thanh Thảo, hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không, cô giáo có dạy từ tiếng anh mới cho Thanh Thảo không?"
Lâm Thanh Thảo lắc đầu nói: "Hôm nay cô giáo không có dạy từ tiếng anh, nhưng lại dạy một bài hát, Thanh Thảo rất thích."
Trần Hùng cười nói: "Vậy Thanh Thảo có thể hát cho cha nghe bài hát đó không?"
''Dạ."
Lâm Thanh Thảo học dáng vẻ của người lớn, đầu tiên là hằng giọng một tiếng, sau đó nói: "Cha, bài nhạc này tên là "Ra Khơi"."
"Cha mang theo con bay lượn trong không trung."
"Luôn luôn bầu bạn ở bên cạnh con."
"Mẹ là giấc mơ trong lòng con."
"Bông hoa hạnh phúc, hạnh phúc nở rộ.". ngôn tình sủng
"Ra khơi, ra khơi."
"Ánh mặt trời chứng kiến chúng ta lớn dần."
"Vai của cha, vì con giữ vững giấc mộng."
"Ra khơi, ra khơi."
"Ánh mắt cỗ vũ, chỉ dẫn phương hướng cho con.:
"Nụ cười của mẹ, vẫy đôi cánh cho con."
"Ra khơi, ra khơi."
Lâm Thanh Thảo hát rất vui vẻ, âm thanh của cô bé linh hoạt kỳ ảo, nghe cực kỳ êm tai.
Hiện tai con gái hát chính là giai điệu, nhưng Trần Hùng lại nghe như, trong lòng cũng khó chịu giống như có kim đâm.
Anh không tự chủ được ôm chặt Lâm Thanh Thảo, hôn trên gương mặt con bé một cái: "Thanh Thảo hát rất hay."
"Cảm ơn cha khen ngợi."
Lâm Thanh Thảo rất vui sướng, ở trong lòng của Trần Hùng hoan hô tung tăng, cô bé của hiện tại vẫn không thể nào nhận thức được loại cảm giác này của Trần Hùng.
Nhưng mà thời gian trôi qua, Lâm Thanh Thảo sẽ chậm rãi trưởng thành, có lẽ cô bé lớn hơn một chút, có thể đủ hiểu được rất nhiều chuyện trong đó rồi.
Trong phút chốc, Trần Hùng đột nhiên có chút sợ hãi và lo lắng Lâm Thanh Thảo trưởng thành.
Có khi nào sau khi cô bé lớn lên, sẽ không còn là con gái mà bản thân mình hiểu rõ nữa, quan hệ của bọn họ rất bế tắc?
Giống như là, anh cùng với cha anh Trần Tôn Long vậy.