Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn như trước không có bất cứ biện pháp giam giữ bởi vì trong lòng Thanh Long bọn họ đều rất rõ nếu Trần Hùng đã đi theo đến đây vậy thì anh cũng không có ý định trốn đi.

Nếu như anh thực muốn trốn, bọn người Thanh Long muốn ngăn cũng không được.

Sơ lược ngồi gần 40 phút đi xe, cuối cùng Trần Hùng đã đến bờ biển Tân Thành.

Sóng biển không ngừng cuồn cuộn, một tòa kiến trúc cao 60 tầng đứng sừng sững ở bên cạnh bãi biển, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hào hùng.


Đứng ở phía trước tòa kiến trúc cao chút vót tận mây xanh, Trần Hùng ngẩng đầu nhìn lên giống như bị vây trong đám mây, phối hợp với sóng biển cuồn cuộn như vậy quả thực là làm cho người ta cảm thấy sôi sục.

“Nơi này chính là trụ sở chính Thanh Cảnh Môn của các người hả?” Trần Hùng hỏi.

Thanh Long lắc đầu nói: “Cũng không tính, nơi này chủ yếu là nhà giam.”

“Nhà giam?”

“Ha ha.” Thanh Long cười cười, hình như là giải thích quá nhiều: “Thanh Cảnh Môn chúng tôi cũng chỉ có thể lấy ra được một tỏa cao ốc chọc trời như này.”

Nói xong, Thanh Long châm điếu thuốc ra làm khói, sau đó đưa cho Trần Hùng: “Lại nói tiếp, vào 100 năm đầu, Thanh Cảnh Môn chúng tôi rất có tài sản, chỉ có điều càng về sau theo sự hiện đại hóa của đất nước, giang hồ khắp bốn phương bên trong cũng dần dần biến mất, Thanh Cảnh Môn cảm thấy sự sống tồn tại càng ngày càng yếu, như vậy mà từ từ chất béo cũng dần ít đi.”

Trần Hùng cười ha ha một tiếng nói: “Hiện tại những gia tộc lớn này thực ra cũng là giang hồ tứ phương biến hóa phát triển mà lên, bình mới rượu cũ mà thôi.”

“Mà hiện tại các gia tộc đều đi theo kiểu mẫu buôn bán chính quy, ai da…” Thanh Long hít một tiếng: “Trước đó cao ốc Thanh Cảnh Môn chúng tôi có mở một hội bàn bạc để đem cao ốc này cho thuê, trợ cấp thêm cho cấp dưới dùng, chỉ có điều lão đại là người cổ hủ, nhất quyết không chịu làm.”

Trần Hùng thiếu chút nữa là cười phun ra, nơi này như thế nào cũng là bộ mặt của Thanh Cảnh Môn, các người lại nghĩ đến chuyện cho thuê.

Ngẫm lại, một tòa cao ốc hào hùng bỗng nhiên biến thành một loại ác công ty thương vụ, KTV và câu lạc bộ các thú, cái cảm giác này đúng là không nói hết bằng một lời.

Trần Hùng nói: “Cái tên Long Anh Khoa trông giống như cũng không thiếu tiền lắm, Thanh Cảnh Môn tuy rằng không có tiền nhưng mà có quyền. Chỉ cần các người mở miệng nói, những dòng họ lớn còn không ngoan ngoãn đưa tiền đến sao?”

Sắc mặt Thanh Long trầm xuống nói: “Trần Hùng, làm người phải nắm chặt điểm mấu chốt.”

“Được rồi.”

Trần Hùng nhún vai, sụt sịt nói: “Ông nắm rõ điểm mấu chốt nhưng cũng không chứng minh được người khác cũng có. Theo như tôi đoán, không chừng cũng là đúng như vậy, Thanh Cảnh Môn có những người phân chia rạch ròi như vậy thì chắc cũng có người đã sớm ăn đầy bụng chất béo rồi.”

Thanh Long nói: “Cho nên nhất định phải ngăn chặn lại cái nếp sống đó, nhất là ở phía Bắc.”

“Phía Bắc sao?”

“Đúng vậy, Trần Hùng tiếp theo còn phải dựa vào cậu.”

“Dựa và tôi?” Vẻ mặt Trần Hùng có chút mộng mị, anh cảm giác có chuyện trong lời nói của Thanh Long, nhíu mày nói: “Ông đây là có ý gì?”


“Ai da…Tôi không phải vừa mới nói sao?”


Thanh Long cười ha ha, sau đó lấy ra chiếc còng trên mình, xoay người nói với Trần Hùng: “Trần Hùng, nếu đã đến nơi này, cũng phải tuân theo phép tắc một chút, để tránh một hồi bị người khác phàn nàn.”


“A.”


Trần Hùng rất là tuân thủ quy tắc ngoan ngoãn đưa tay ra, sau đó Thanh Long liền còng trên người anh, hai người một mạch tiến vào bên trong cao ốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK