“Em cũng đừng chống đối, đương nhiên em càng chống đối, tôi lại càng hưng phân.”
Trong gian phòng đầy rẫy tiếng cười và tiếng rít gào như dã thú của Hàn Vũ.
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân như cá thịt nằm trên thớt, căn bản trốn không thoát lòng bàn tay của Hàn Vũ.”
“Trần Hùng!”
“Trần Hùng, anh mau tới đây!”
Dưới sự tuyệt vọng cực độ, Lâm Ngọc Ngân kêu tên Trần Hùng theo bản năng.
Chuyện này khiến Hàn Vũ vô cùng khó chịu, giống như chạm phải vảy ngược ở nơi nào đó trong lòng anh ta.
Hàn Vũ đột ngột nổi giận, đi tới tát một bạt tai vào má Lâm Ngọc Ngân.
“Con đĩ, mà lại còn nghĩ đến thằng ăn mày kia. Hàn Vũ tao có chỗ nào không bằng nó.” “Mày nói mau, tao có chỗ nào không bằng nó?”
Hàn Vũ tức giận nắm tóc Lâm Ngọc Ngân kéo lên, sau đó dã man quăng cô về phía giường lớn.
“Ngày hôm nay, tao sẽ khiến mày biết rõ sự lợi hại của tao. Con đĩ mày lại còn dám mơ tưởng đến thằng ăn mày kia.”
“Hôm nay, ông nội sẽ làm mày trước, rồi xử lý cái tên Trần Hùng kia sau.”
Lúc này, Hàn Vũ đã hoàn toàn phát điên.
Nhưng trong khoảnh khắc anh ta đánh về phía Lâm Ngọc Ngân.
Bên ngoài khu vui chơi loáng thoáng vang lên âm thanh nổ vang của động cơ xe ô tô.
Ngay sau đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Hứng thú của Hàn Vũ như bị tạt một chậu nước lạnh, anh ta giận tím mặt.
Anh ta mở cửa, nhìn thấy người trước cửa là một tên đàn em của mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Gương mặt Hàn Vũ nặng nề giống như con hổ đang phát điên.”
Tên đàn em này đầu đầy mồ hôi, nói: “Cậu chủ, không xong rồi, bên ngoài có người đến đây.”
“Cái gì?”
Trong lòng Hàn Vũ giật mình: “Xảy ra chuyện gì, nơi hẻo lánh như thế nào, sao có người đến được?”
“Mặc kệ bọn họ tới đây làm cái gì, kêu bọn họ cút đi cho tôi.” “Vâng!”
Hàn Vũ hùng hổ đi vào phòng, rất không vui vì có người không có mắt tới quấy rối anh ta.
Có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Anh ta mang đến mấy tên đàn em có thể xử lý tốt mấy chuyện này.
Lúc này, bên dưới toà nhà, mấy tên đàn em đang canh giữ thì nhìn thấy có hai chiếc xe lái vào khu vui chơi, bọn họ cũng hơi nhíu mày.
Có điều cũng chỉ nhíu mày một chút mà thôi.
Bọn họ là người nhà họ Hàn, cũng chính là đàn em của Triệu Văn Tuấn.
Khắp thành phố Bình Minh này, không ai dám không cho nhà họ Hàn và Triệu Văn Tuấn mặt mũi.
“Anh Pháo, anh qua nói với bọn họ một chút kêu bọn họ mau cút đi.”
“Bằng không lát nữa quấy rầy hứng thú của cậu chủ, tất cả chúng ta đều không chịu nổi.”
Người đàn ông gọi là anh Pháo gật đầu một cái, bước nhanh về phía hai chiếc xe đi tới.
Hai chiếc xe dừng lại, sáu bảy người đàn ông cao to bước xuống, chân mới vừa chạm đất thì dùng một ánh mắt sốt ruột nhìn quanh bốn phía.
Đúng lúc đó, anh Pháo đi tới.
“Này, các người là ai?”
“Cậu chủ nhà tôi đang làm việc ở đây, các người mau cút đi chỗ khác.”
Những người kia đồng loạt ngẩn ra, sau đó dồn dập đưa mắt nhìn về phía anh Pháo.
Anh Pháo cảm thấy một luồng hơi thở tàn bạo nồng nặc tản ra, theo bản năng rụt cổ lại.
“Cậu chủ nhà tôi tên là Hàn Vũ, con trai nhà họ Hàn.”
“Chúng tôi là đàn em của Triệu Văn Tuần.
“Các người còn không mau xéo đi.
Nhưng mà, anh Pháo còn chưa nói hết, sáu bảy người ngay lập tức phát điên nhào về phía hắn ta, nháy mắt đánh hắn nằm bò ra đất.