“Đại ca nói anh ta có thể thắng, không có gì phải lo lắng. Nhưng tôi vẫn luôn có một thắc mắc, tại sao đối thủ của Từ Vân lại là Trần Hùng, dù sao Từ Vân cũng là sư đệ của Từ Hứa Đông.”
Nói xong, Mã Dương liền lấy điện thoại di động ra, nhấn số gọi cho Thanh Long.
Tín hiệu vừa được kết nối, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói trầm thấp của Thanh Long: “Tình hình bên đó thế nào rồi, đã bắt đầu chiến đấu chưa?”
“Vẫn còn sớm.”
Mã Dương đáp lời: “Đại ca, nếu ông đã coi trọng Trần Hùng như vậy, vì sao ông không tự mình đến xem trực tiếp trận đấu này?”
Thanh Long cười nói: “Trận đại chiến này cũng không có gì cần phải lo lắng, không nhất thiết phải đến. Cậu cứ việc ở đó thay cho tôi là được rồi.”
Mã Dương lại hỏi: “Nhưng trận đấu hôm nay đã thu hút dẫn đến rất nhiều nhân vật nguy hiểm mọi cấp độ ở phía Nam. Hơn nữa cho dù là nhà họ Tô hay là Trần Hùng, chắc chắn đều có sự chuẩn bị, đến lúc đó lỡ như chiến đấu 1:1 lại thành hội chiến thì chúng ta có cần ra tay không?”
Thanh Long trả lời: “Mã Dương, cậu hãy nhớ rằng toàn cục của phía Nam lần này, chúng ta chỉ cần duy trì trật tự của Lục Phiến Môn là được rồi, những thứ khác không cần quan tâm đến.”
“Hơn nữa cái gọi là hội chiến gì đó là không thể đánh được.”
“Sao lại không thể đánh được?” Mã Dương cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh ta không biết rốt cuộc là vì sao đại ca của mình lại tự tin đến mức này.
Hiện tại cả đám người đều nhanh chóng hợp lại ở Hổ Quyển, thật sự sẽ không ra rắc rối gì sao?
“Phải rồi, còn hai vị Đông Tề Thiên và Tây Bán Thành nữa. Hiện giờ cuộc đua của Trần Hùng và Tây Bán Thành gần như đã kết thúc rồi. Nếu như không phải cái tên Đông Tề Thiên kia cố chấp muốn tìm cách kiện chuyện lớn kia, thì bọn họ đã sớm không nhịn được mà ra tay rồi.”
“Hôm nay trận chiến ở Hổ Quyển, cậu cho người đi theo dõi tập đoàn Ngọc Tề cho tốt, bọn họ mới là nguy hiểm nhất.”
“Được, đại ca.”
Sau khi cúp điện thoại, Mã Dương lại một lần nữa gắt gao xoa bóp huyệt thái dương của mình, anh ta vẫn luôn có một ít bất mãn với Trần Hùng, có lẽ là bởi vì lần này Trần Hùng đến Tô Hàng đã làm ra quá nhiều việc đối với anh ta. Hoặc có thể anh ta cho rằng chỉ bằng năng lực của Trần Hùng không đáng giá để Lục Phiến Môn anh ta coi trọng như vậy.
“Trần Hùng, Lục Phiến Môn tôi từ trước đến nay đều tôn trọng cường giả, nếu anh thật sự xứng đáng để Lục Phiến Môn coi trọng anh như thế, thì anh phải chứng mình cho ông đây xem.”
“Dù sao Mã Dương tôi tuyệt đối không tin cậu có thể là đối thủ của Từ Vân.”
Cùng lúc đó, ở một tòa nhà cao tầng nơi cách Hổ Quyển khoảng chừng hai mươi km.
Toàn bộ tòa nhà này có tổng cộng bốn mươi sáu tầng, lúc này ở trong một phòng làm việc trên tầng cao nhất.
Xung quanh phòng làm việc đều được bao bọc bởi những cửa sổ sát đất rất lớn, mà ở giữa căn phòng còn đặt một cái bàn trà, bốn phía quanh bàn trà đều được bài trí những cái ghế sô pha bọc da có giá trị vô cùng xa xỉ.
Lúc này, bên trong phòng làm việc có sự xuất hiện của bảy con người.
Bảy người gồm có sáu nam một nữ, đều thuộc độ tuổi từ ba mươi đến năm mươi và mỗi một người nhìn qua đều không phải là người tầm thường.
Ngồi ở ghế sô pha đặt chính giữa là một người đàn ông ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc tây trang màu đen, dáng người hơi mập mạp, mái tóc vuốt ngược ra sau, vào nếp gọn gàng. Cả người tỏa ra tràn ngập khí tức của một vị bề trên, một người đàn ông có chức có quyền và có tiền.
Người này tên là Tôn Tề Thiên.
Ông ta hay còn được biết đến với danh là Đông Tề Thiên, là chủ tịch của tập đoàn Ngọc Tề.
Mà chỗ bọn họ đang ở bây giờ chính là cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Ngọc Tề.