Khi nhìn thấy Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, Trương Ánh lập tức khóc lóc và quỳ xuống trước mặt bọn họ, cô ta không ngừng tự trách bản thân, đồng thời cầu xin Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng nhất định phải cứu được Phùng Tuyết trở về.
Lâm Ngọc Ngân vội vàng đỡ Trương Ánh đứng dậy, còn Trần Hùng lại nói: “Tôi đã kêu người nhà họ Tô ra ngoài đi tìm rồi, cho dù bọn họ có phải lật tung toàn bộ Tô Hàng này lên cũng nhất định sẽ đưa được Phùng Tuyết trở về.”
Nhưng mà Trương Ánh và bọn họ cũng không biết người bắt cóc Phùng Tuyết rốt cuộc là ai, điều này chắc chắn khiến cho việc tìm kiếm lần này vô cùng khó khăn.
Trần Hùng hỏi: “Tại buổi lễ ra mắt ngày hôm nay, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Câu hỏi này đánh thức Huỳnh Phong và Trương Ánh trong hoảng sợ.
Huỳnh Phong nói: “Tối nay có rất nhiều người muốn mời cô Phùng Tuyết uống rượu, hơn nữa cũng có không ít người lòng dạ xấu xa muốn lợi dụng cô Phùng Tuyết còn muốn bao nuôi cô ấy, nhưng tất cả đều bị từ chối.”
Sở dĩ ngay từ đầu Huỳnh Phong không nghĩ đến Bành Khôi là bởi vì tối nay có rất nhiều người giống như Bành Khôi đề nghị muốn bao nuôi Phùng Tuyết, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Bành Khôi này là đặc biệt nhất.
Bởi vì ông ta không biết tốt xấu gì, đã bị Huỳnh Phong đuổi thẳng ra khỏi hội trường tiệc rượu.
“Nhà họ Bành, Bành Khôi.”
“Đúng, chính là Bành Khôi!”
Huỳnh Phong và Trương Ánh gần như đồng thanh, sau đó trước tiên Huỳnh Phong kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra đêm nay cho bọn họ nghe một lần nữa.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Trần Hùng trở nên vô cùng ảm đạm.
Anh cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tô Quang Huy tới: “Tô Quang Huy, đến nhà họ Bành tìm Bành Khôi, xác suất lớn là ông ta đã thuê người bắt Phùng Tuyết, tôi sẽ lập tức tới ngay.”
“Vâng, chủ tịch!”
Nhận được mệnh lệnh của Trần Hùng, Tô Quang Huy không nói hai lời trực tiếp triệu tập hơn trăm người đến biệt thự nhà họ Bành.
Mà lúc này, Bành Sướng đã triệu tập tất cả các cao thủ của nhà họ Bành đến gia tộc bên này theo dặn dò của Bành Khôi, tổng cộng có hơn mấy chục người.
Lúc này, Bành Khôi đang ở trong đại sảnh của biệt thự đi qua đi lại, có thể nhìn ra được trong lòng ông ta đang vô cùng căng thẳng.
Trên đường ông ta gọi điện thoại cho Vương Tấn mấy cuộc, hỏi tình hình bên kia thế nào, đến khi cuộc gọi điện thoại cuối cùng được thực hiện, Vương Tấn đã đến giữa hồ Tình Thanh Khiết.
“Không được, vẫn phải vượt qua trước đêm nay.”
“Mặc dù tối nay để Long Anh Khoa được toại nguyện, tiếp theo ông ta nhất định sẽ giúp nhà họ Bành tôi, nhưng tối nay nhà họ Tô lại làm ra ầm ĩ lớn như vậy, tình hình có vẻ không ổn lắm.”
Trong khoảng thời gian này, Bành Khôi vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên ngoài, khi biết nhà họ Tô vậy mà lại điều động toàn bộ thế lực ở Tô Hàng để đi tìm Phùng Tuyết, Bành Khôi vô cùng hoảng hốt.
Trong mắt hắn, Phùng Tuyết cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, người như vậy trong mắt gia tộc quyền quý bọn họ hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Cho dù tối nay bọn họ bắt Phùng Tuyết, Trần Hùng phải huy động cả nhà họ Tô ra ngoài tìm kiếm, nhiều nhất cũng chỉ là làm bộ một chút.
Nhưng không ngờ Tô Quang Huy lại thật sự quyết tâm, tình hình dường như đã bắt đầu phát triển theo hướng ông ta không còn cách nào khống chế được nữa.
“Chuyện này không nên chậm trễ, đêm nay nhất định phải giấu người đi trước.”
Sau khi đưa ra quyết định, Bành Khôi cũng không có ý định tiếp tục ở lại biệt thự này, ông ta chuẩn bị rời khỏi nơi này trước để tránh lát nữa người của nhà họ Tô thật sự tìm tới cửa sẽ xảy ra mâu thuẫn không đáng có với ông ta.
Nhưng mà, ngay khi Bành Khôi chuẩn bị rời khỏi nơi này, ngoài cửa lại vang lên tiếng ầm ầm.