Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đám cấp cao của thuyền cược đều đồng ý với quan điểm này của Tô Quang Huy. Bọn họ có thể trở thành người quản lý nhân viên ở nơi này, cũng đều là tinh thông cược hết cả.

Tô Quang Huy nói không sai một chút nào, sở dĩ tất cả sàn cược trên thế giới này thắng được tiền, đều là dựa vào vậy may mà cược cả.

Loại thứ này rất khó nói rõ ràng được, nhưng quả thật có tồn tại, bất kể có cược như thế nào đi nữa, cuối cùng người thắng vẫn luôn là sàn cược.

Cái này cũng giống như mấy quán chơi mạt chược, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều khách hàng tới chơi, tới một năm, trên thực tế những người khách này đều không thắng được tiền, mà quán chơi mạt chược lại có thể kiếm được bộn tiền hàng năm.


"Ông hai, tiếp theo đây chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Có cần đuổi người kia ra ngoài không?"

"Cậu ta thật là có lòng tham không đáy rồi, đã thắng được nhiều như vậy rồi, thế mà còn không thu tay lại. Cậu ta đây là muốn thắng hết cả con thuyền cược này sao?"

Trong tay Tô Quang Huy không ngừng chuyển động hai viên bi thép kia, tựa như không bởi vì thuyền cược hôm nay thua rất nhiều tiền mà tức giận.

Mà ngược lại, trong mắt ông ta còn lóe lên, khóe miệng phác họa nên một độ cung thản nhiên.

"Mời cậu ta đến phòng vip, tôi ở đó chờ cậu ta."

Tô Quang Huy dứt khoát nói một câu đơn giản như vậy rồi xoay người rời khỏi phòng giám sát. Các cấp cao trên thuyền cược vội vàng lấy bộ đàm ra, gọi người đi qua đó mời Lạc Tiến.

Mà lúc này Lạc Tiến đã phóng túng ở đây lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có người đến mời anh ta.

Anh ta cũng không có bất kỳ bài xích và cự tuyệt gì cả, anh ta dặn người xáo bài ở đây sắp xếp lại tiền xu giúp anh ta rồi đi theo đối phương, đi tới phòng khách vip trên lầu hai của thuyền cược.

Cũng giống như trong TV diễn vậy, phòng khách quý này cũng không tính là nhỏ, nhưng bài trí ở bên trong lại cực kỳ đơn giản, chủ yếu chỉ là bày một bàn đánh bạc hình chữ nhật thoạt nhìn rất phong cách, mà Tô Quang Huy thì đã an vị ở một bên khác của bàn đánh bạc, phía sau ông ta còn có hai gã mặc âu phục màu đen, dáng người cao to đứng đó.

Lạc Tiến tiến vào căn phòng khách quý này, nhân viên của thuyền cược ở phía sau lập tức đổ toàn bộ tiền xu của anh ta vào trong một cái rương lớn rồi xách vào, sau đó xách tới bên cạnh Lạc Tiến.

Lạc Tiến ngồi xuống, Tô Quang Huy ở phía đối diện trực tiếp ném cho anh ta một điếu xì gà, hỏi với vẻ cũng coi như là khách khí: "Người anh em này có lai lịch gì?"

"Đến đây du lịch, nghe nói ở Tô Hàng này có một con thuyền cược cũng không tệ lắm, nên tới chơi một chút." Lạc Tiến cười rồi trả lời, tay thì lại chơi đùa ba tấm bài tú lơ khơ được làm bằng vàng nguyên chất tựa như làm ảo thuật vậy.

Tô Quang Huy nhìn tới, thông qua thủ pháp của Lạc Tiến, ông ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra đối phương chắc chắn là cao thủ.

Hoặc là cao thủ cược, hoặc chính là cao thủ biến hóa ma thuật.

Tô Quang Huy cười rồi nói: "Người anh em cậu đến thuyền này của tôi cũng thắng được gần chín mươi tỷ rồi, đây mà gọi là chơi một chút sao?"

Lạc Tiến cười rồi nói: "Ông chủ Tô, ông mở cửa buôn bán, chẳng lẽ còn thua không dậy nổi sao?"

"Cái này chưa từng."

Tô Quang Huy lắc đầu nói: "Cậu là người ở nơi khác đến, cho nên có thể là cậu không rõ lắm. Tôi mở chiếc thuyền cược này không phải dùng việc kiếm tiền làm mục đích, trên thực tế tôi vốn mở là để thua tiền."

Cái này thì Tô Quang Huy không lừa Lạc Tiến, ông ta mở chiếc thuyền cược này quả thật là chạy tới thua tiền.

Bởi vì chỉ có thua tiền cho mấy khách quý này, thì đối phương mới có thể vui vẻ, đối phương vui vẻ rồi, thì mới có thể buôn bán với Tô Quang Huy được.

Lợi ích mà khi Tô Quang Huy hợp tác buôn bán với mấy khách quý này, trên thuyền cược này căn bản là không đáng nhắc tới.

"Cái này thì tôi cũng không quá hứng thú tìm hiểu, chẳng qua là ông chủ Tô lần này đặc biệt mời tôi từ dưới lên, chắc chắn là muốn đích thân chơi với tôi nhỉ?"


"Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần phải quanh co lòng vòng nữa."


Nói xong, Lạc Tiến trực tiếp nhấc chiếc rương lớn ở bên cạnh đặt lên trên bàn, đi thẳng vào vấn đề: "Chơi thế nào đây?"


"Người anh em hôm nay cậu thắng trên thuyền tôi nhiều như vậy, chắc là cược dựa vào vận may nhỉ? Nhưng thứ tôi không tin nhất chính là vận may."


Tô Quang Huy nói: "Ba ván thắng hai, thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK