“Ha ha.”
Dương Tinh Thần thổn thức: “Những cái khác thì anh không dám nói, nhưng các công ty giải trí ở Vạn Hoa vẫn phải nể mặt Tinh Tú của chúng ta, cho dù là phía Bắc hay là ba tỉnh lớn, hoặc là thủ đô, anh đều đã đánh lời qua rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không đưa nghệ sĩ dưới trướng đến thành phố Bình Minh đâu.”
“Tất nhiên, Tinh Tú của chúng ta không thể một tay che trời, nhưng cho dù bọn họ thật sự chịu chi cho các nghệ sĩ tuyến một thì thời gian tổng duyệt cũng không đủ nữa. Không có ngôi sao tuyến một nào, dám mạo hiểm như vậy đâu.”
Nói đến đây, nhóm người này đều đắc ý cười: “Dám đấu với Tinh Tú chúng ta, thật sự không biết sống chết mà. Nghe nói Đại Hưng Thịnh đầu từ hơn ba mươi tỷ, quyết tâm trở thành tập đoàn giao dịch quốc tế, tôi thấy bọn họ bất lợi như vậy, danh tiếng thì xấu, hơn ba mươi tỷ này mất trắng rồi.”
Lý Diệu Hương nghiến răng nghiến lợi, lúc này hoàn toàn hận nhóm người Trần Hùng tận xương cốt.
“Đến lúc đó, tôi không chỉ khiến tên Trần Hùng kia phải trả giá, tôi còn muốn để cả nhà anh ta cũng phải trả giá.”
“Còn có công ty Minh Hạ nhỏ bé kia nữa, và Phùng Tuyết tuyến mười tám, tôi nhất định sẽ khiến bọn nó chết rất thảm.”
Dương Tinh Thần cười nói: “Đợi xem kịch đi, hơn nữa lần này là Trần Hùng ra tay trước, chúng ta không những không vi phạm hợp đồng, đến lúc đó ngược lại có thể kiện cậu ta, nhất định sẽ khiến cậu ta mất tất cả.”
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đoàn xe bọn họ lái đến thành phố Bình Minh, cũng không có ai đi theo.
Thật ra đám người Dương Tinh Thần hoàn toàn nghĩ nhiều, bởi vì trong mắt Trần Hùng, anh không cần phải dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đối phó với bọn họ.
Nếu như Trần Hùng thật sự nghĩ như vậy, e là lúc trước khi ở sân vận động, Trần Hùng đã giam bọn họ lại rồi.
Ở biệt thự núi Vọng Nguyệt, Lâm Ngọc Ngân đã ngủ rồi.
Trần Hùng lại một mình đi đến hoa viên ngoài trời ở tầng hai, anh cầm điện thoại, gọi video với Nghiêm Vu Tu.
Lần này, Nghiêm Vu Tu không hề giống như lần trước đùa giỡn với hai cô bạn gái trên giường lớn.
Nghiêm Vu Tu lúc này đang ở trong một ngôi chùa Thái Lan, phía sau anh ta là một đức phật bốn mặt rất uy nghiêm.
Mà đức phận bốn mặt là thần được thờ cúng nhiều nhất Thái Lan, nhưng Nghiêm Vu Tu không tin vào phật, lúc này cả ngôi chùa tràn đầy máu.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Nhìn dáng vẻ của Nghiêm Vu Tu trong video, Trần Hùng nghi hoặc hỏi.
“Ha ha, đại ca, anh gọi video đến thật đúng lúc mà, em vừa nghĩ muốn gọi cho anh, nhìn xem đó là ai?”
Nói xong, Nghiêm Vu Tu quay camera, trong điện thoại là cảnh tượng một ngôi chùa. Những ngọn nến bên trong ngôi chùa đung đưa, trên đất, dày đặc xác chết nằm ngổn ngang.
Đây là nơi linh thiêng Phật giáo, nhưng lúc này nhìn nó giống như địa ngục vậy. Mà ở chính giữa những thi thể này, có một người đàn ông trung niên mặc áo đen, mặt mày hung tợn, toàn thân đầy máu đang quỳ ở đó.
Toàn thân ông ta đầy vết thương, quỳ trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi, ông ta cố gắng muốn bò lên, nhưng vừa mới đứng lên thì bị hai đàn em của Nghiêm Vu Tu đứng phía sau đập cho quỳ xuống.
“Ông ta là ai?” Trần Hùng hỏi.
“Một trong sáu tướng của Bóng Đêm.”