Ngay khi vừa bước vào cửa, Lưu Khuê đã quỳ trên mặt đất và không ngừng van lạy Phó Văn.
“Ông chủ, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, xin ông chủ tha mạng cho tôi.”
“Tôi không biết, mọi thứ lại trở nên lộn xộn như vậy.”
“Hơn nữa, lúc đó tôi đã nói với cô chủ mối nguy hiểm trong chuyện này, nhưng cô chủ không chịu nghe, nên tôi cũng đành chịu.”
Lưu Khuê bước vào cửa và bắt đầu cầu xin tha mạng, anh ta cảm giác như mình sắp gục ngã.
Phó Văn thả tay trên mặt xuống, lúc này vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức không một chút biểu hiện trên mặt.
Năm ngón tay ông ta bắt đầu gõ liên tục vào bàn làm việc trước mặt, rất nhịp nhàng. “Lưu Khuê, đừng căng thẳng, cậu phải tường thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng, không sót một từ nào cho tôi”
“Tên Trần Hùng đó, tại sao lại đột ngột đến tỉnh thành và lấy đi mạng sống của con gái tôi?”
“Tôi biết chuyện mâu thuẫn trước đây giữa Xuân Yến và anh ta, nhưng không đến mức phải có kết cục như vậy.”
Khi Phó Văn nói những lời này, giọng điệu vẫn bình thản như không.
Lưu Khuê không thể nghe ra một chút tức giận nào trong giọng điệu của ông ta, nghe như một người bạn cũ đang nói chuyện với anh ta.
Tuy nhiên, điều này cũng không khiến Lưu Khuê cảm thấy ổn hơn chút nào.
Anh ta đã làm việc trong nhà họ Phó rất nhiều năm, và anh ta biết chính xác lão gia của mình là người nóng tính như thế nào.
Phó Văn càng cư xử bình tĩnh như bây giờ bao nhiêu, càng chứng tỏ trong lòng ông ta đang tức giận như thế nào.
Lưu Khuê sợ đến mức run rẩy khi nói, anh ta không dám giấu giấm điều gì với Phó Văn, anh ta kể hết sự tình, chuyện đám người Minh Thành đã đến tỉnh thành và chuyện Phó Xuân Yến đã đầu độc Lâm Thanh Thảo.
Sau khi nghe xong, Phó Văn hít một hơi thật sâu.
“Lưu Khuê.”
“Tôi đã nói với các cậu từ trước, bao gồm cả Xuân Yến, tôi cũng đã cảnh cáo nó.”
“Bây giờ là thời kỳ rất nhạy cảm, kế hoạch lớn của gia tộc sẽ sớm được khởi động.”
“Vì vậy, trong thời gian này, tôi không cho phép bất kỳ ai trong số các cậu gây thêm rắc rối.”
“Cậu có lòng tốt giúp cô chủ liên lạc với đám lính đánh thuê ở nước ngoài để đối phó với Trần Hùng, cậu thật to gan quá mà.”
Lưu Khuê vội vàng khẩu đầu cúi lạy, nói: “Ông chủ, chuyện này chỉ là trùng hợp, đám người đó vốn đã muốn nhắm vào Trần Hùng.”
“Trước đây, Trần Hùng có lẽ đã ở nước ngoài một thời gian dài. Năm nay mới trở lại thành phố Bình Minh.”
“Lúc đó, tôi cũng đã nói với cô chủ rằng tên Trần Hùng này không dễ đối phó, nhưng cô chủ không chịu nghe.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Phó Văn rốt cuộc cũng đã thay đổi, ông ta cau mày: “Vậy, Lưu Khuê, ý của cậu là, cái chết của con gái tôi, Phó Xuân Yến, là nó tự chuốc lấy sao?”
Cả người Lưu Khuê run lên bần bật, vội vàng nói: “Ông chủ, tôi không có ý đó.”
“Vậy ý của cậu là gì?”
Đột nhiên, Phó Văn vươn tay về phía ngăn bàn, lấy ra một khẩu súng trong ngăn kéo và chĩa vào Lưu Khuê.
“Lưu Khuê, cậu làm việc ở nhà họ Phó cũng đã nhiều năm rồi.”
“Bình thường thấy cậu đang làm việc khá ổn. Vậy cậu thử nói xem, tại sao vào thời điểm quan trọng này, đầu óc cậu lại không linh hoạt nữa?”
“Đầu óc đã không minh mẫn, vậy thì cái đầu này giữ lại có ích gì chứ?”
Lưu Khuê sợ hãi: “Ông chủ, nể tình tôi nhiều năm hầu hạ trong nhà họ Phó, tha cho tôi một lần này.”
“Đúng vậy, cậu đã làm việc cho ta nhiều năm như vậy, không có công nhưng cũng chịu nhiều khổ cực, đúng không?”
“Vậy thì nể tình nghĩa bấy lâu nay, tôi sẽ cho cậu ra đi một cách nhanh chóng nhẹ nhàng.”
Bùm!