“Có thể là những gia tộc ở giang hồ phương Bắc này cũng nhận ra sự kinh hoàng mà nhện đỏ mang lại, vì vậy sau này ở đó, giang hồ cũng có rất ít người sử dụng loại thuốc này.”
Nói đến đây, Diệp Phi mới thở dài: “Tôi vẫn luôn cho rằng những thứ này đã sớm bị tiêu diệt rồi,thật không ngờ rằng cái thứ này chỉ là từ chỗ này sang chỗ kia, thực chất cái thứ này vẫn chưa từng bị tiêu diệt, tác hại nó gây ra cho con người quả thực là quá lớn rồi.”
Trần Hùng hai tay chống cằm, trầm ngâm: “Cái nhện đỏ này, lúc bắt đầu là đến từ đâu?”
Diệp Phi lắc đầu nói: “Cụ thể thì không rõ, nhưng có vài lời đồn đại nói rằng thứ này hình như là đến từ Hoàng tộc của Thủ Đô bên kia, có điều tôi cảm thấy chuyện này quá vớ vẩn, Hoàng tộc của Thủ Đô như vậy, làm sao có thể nghiên cứu ra cái loài nhện đỏ này được?”
“Hoàng tộc Thủ Đô!”
Trần Hùng không phải là lần đầu tiên nghe đến cái tên này, phóng mắt ra nhìn toàn bộ giang hồ nước Vạn Hoa, phía trên các gia tộc đều có vương tộc, trên vương tộc có hoàng tộc, đây là những thế lực lớn ở mặt nổi của giang hồ nước Vạn Hoa.
Để nói rằng thế lực của hoàng tộc Thủ Đô đã đại diện cho đỉnh cao của Kim Tự Tháp giang hồ nước Vạn Hoa, bọn họ dường như cũng không có tội khi tạo ra một loại thuốc kỳ lạ như nhện đỏ nhỉ?
Trần Hùng lấy ra một trong những nhện đỏ và nghiên cứu nó một lúc, nhưng lại không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Ngoài hình dạng kì lạ ra, những thứ khác đều giống như những viên kẹo, đương nhiên Trần Hùng cũng không dám mạo hiểm, không thể đi nếm thử mùi vị của thứ này được.
Cái thứ nhện đỏ này giống như một sản phẩm có độc vậy, Trần Hùng có cách để tiêu tiệt cái loại này, nhưng đây không phải là chuyện mà có thể làm trong một sớm một chiều.
Vì vậy, Trần Hùng cũng không định nói quá nhiều về nhện đỏ này, việc cấp bách nhất cần phải giải quyết trước mắt chính là giải quyết tốt tình hình nội bộ của Thanh Cảnh Môn.
Trần Hùng để tư liệu ra trước mặt nói: “Môn chủ của phương Bắc Thanh Cảnh Môn tổng cộng có tám người, mà ở đây là tổng bộ của Thanh Cảnh Môn, tại sao tôi ở đây chỉ gặp được vị trí cao nhất là đại đội trưởng, một người chủ sự cũng không thấy là sao?”
Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Môn chủ, thành thật mà nói, từ khi môn chủ Thần Hổ nổi dậy, phương Bắc Thanh Cảnh Môn không có thủ lĩnh, mà ở trên cũng không có môn chủ mới, tám đại chủ sự đã rất lâu rồi không đến tổng bộ.”
Trần Hùng nói: “Vậy những người đó ngày thường thì làm gì?”
Diệp Phi muốn nói gì đó nhưng lại thôi!
Trần Hùng nhìn thấy một số manh mối và nói: “Nói đi không phải sợ!”
Diệp Phi nói: “Môn chủ, những chuyện này nói một hai câu cũng không thể rõ ràng được, dù sao anh lần này tới đây nếu như muốn khôi phục phương Bắc Thanh Cảnh Môn, có thể sẽ tốn rất nhiều công sức đấy.”
“Phương Bắc Thanh Cảnh Môn đã sớm mục nát từ lâu rồi, ảnh hưởng của chuyện kia đến môn chủ Thần Hổ thực sự quá lớn, bây giờ rất nhiều gia tộc phương Bắc đều không coi Thanh Cảnh Môn chúng ta ra gì rồi.”
“A!”
Trần Hùng đáp lại một tiếng sau đó nói: “Không còn sớm nữa, cậu quay về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai thông báo cho tám đại chủ sự, bảo bọn họ đến đây gặp tôi.”
“Vâng, môn chủ!”
Diệp Phi đứng dậy rời đi, khi gần đến cửa, Trần Hùng đột nhiên hỏi: “Trước đây tôi nghe được từ tên đầu trọc kia cái tên ông Tứ, ông ta là ai vậy?”
Diệp Phi vội vàng trả lời: “Ông ta là người phát ngôn của thế giới ngầm ở Phụng Thiên bên này, được tứ đại gia tộc ở tỉnh Đông Thành hậu thuẫn.”