“Đi ra chỗ khác chơi!”
Rõ ràng là Tám ngón tay điên không thích bộ đồ mới và đạo cụ của mình, tay anh ta lại thỉnh thoảng gãi lên mái tóc loạn xạ của mình. Cái này chính xác phải gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Trần Hùng khoác tay lên vai Tám ngón tay điên, nói: “Anh nha, về sau cứ mặc như thế này đi, thoạt nhìn thật giống với Ngô Ngạn Tổ, chờ lần này theo tôi đi du lịch ở núi Bồng Lai về, tôi sẽ mua cho anh chiếc xe, sau đó qua bên cổng bảo vệ bên kia giả gái được không?”
Tám ngón tay điên chỉ ngáp một cái nói: “Cút.”
Sau đó anh ta liền theo thói quen tìm khắp các ngõ ngách bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
“Anh làm gì vậy?” Trần Hùng nhíu mày, trừng mắt nhìn Tám ngón tay điên hỏi.
“Ngủ chứ làm gì?”
“Đây là đường cái.” Trần Hùng nói không nên lời, thật đúng là không dễ dàng gì có thể thay đổi thói quen của một con chó.
Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà năm người của Trần Hùng cùng với Tám ngón tay điên lên xe buýt, tiến về phía núi Bồng Lai.
Bởi vì đoàn làm phim Bạch Xà trực tiếp xuất phát từ Trường Bắc, cho nên đám người Trần Hùng cũng không có cùng với đoàn kịch cùng nhau đi từ Trường Bắc, mà trực tiếp thông qua xe buýt du lịch đi tới núi Bồng Lai, họp mặt với đoàn kịch ở núi Bồng Lai.
Ngày quốc khánh là khoảng thời gian vàng để đi du lịch, mà núi Bồng Lai lại là một khu nổi tiếng có nhiều cảnh đẹp, người đi chơi tất nhiên cũng không ít. Cho nên khi đoàn người của Trần Hùng lên chiếc xe buýt này thì đã hoàn toàn không còn chỗ ngồi.
Ở giữa đoàn người, hào hứng nhất chính là Lâm Thanh Thảo, hôm nay cô bé đã dậy từ rất sớm, sau đó tự mình sắp xếp đồ vào balo, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp và đáng yêu.
Trên xe Lâm Thanh Thảo và Lâm Ngọc Ngân ngồi ở đằng sau Trần Hùng, khi xe buýt bắt đầu khởi động, cô bé lập tức nói liên hồi.
“Mẹ à, có phải lần này chúng ta đi núi Bồng Lai chơi không?”
“Đúng vậy.” Lâm Ngọc Ngân cười nói.
“Núi Bồng Lai là ở đâu ạ? Chúng ta phải ngồi xe bao lâu thì mới tới đó?”
Lâm Ngọc Ngân tiếp tục nói: “Núi Bồng Lai cách thành phố của chúng ta không xa cũng không gần, có lẽ là gần năm trăm km, vào khoảng ba giờ chiều hôm nay là có thể đến nơi rồi.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Thảo thấp giọng hỏi: “Mẹ ơi, trên núi Bồng Lai thật sự có tiên nữ hay sao?”
“Có chứ.” Lâm Ngọc Ngân cười trả lời, sau đó đem lịch sử của núi Bồng Lai này nói cho Lâm Thanh Thảo nghe.
Lâm Thanh Thảo nghe xong, trên mặt lập tức hiện ra một cảm giác cực kỳ khát khao.
“Mẹ ơi mùa thu tới rồi, Tiên nữ sẽ lại phải bay về phía Nam hay sao, sau đó xếp thành người chim.”
Lâm Ngọc Ngân: “?”
Lâm Thanh Thảo giải thích nói: “Là sư phụ đã nói, khi mùa thu tới, tiên nữ sẽ bay về phía Nam sau một hồi sắp xếp thì sẽ biến thành người chim.”. Truyện Quân Sự
Lúc này, không chỉ có Lâm Ngọc Ngân, mà ngay cả Trần Hùng cùng với Lưu Ánh Nguyệt cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
“Thanh Thảo, người mà con nói đó chính là người chim không phải tiên nữ.”