Trước mặt Ngũ Sinh Tiêu của nhà họ Kiều, những cao thủ dưới trướng của Kiều Tùng Trác căn bản đấu không lại, suy cho cùng, Thập Nhị Sinh Tiêu chính là con át của nhà họ Kiều.
Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả các cao thủ này của Kiều Tùng Trác đều đã bị Ngũ Sinh Tiêu đánh ngã trên mặt đất.
Toàn bộ đại sảnh của biệt thự tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tươi nồng nặc xông lên mũi.
Lúc này Kiều Tùng Trác và Kiều Ngọc Trân đã sớm sững sờ, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, Ngũ Sinh Tiêu sẽ giúp Kiều Tiết Dũng đối phó với mình.
Với mô hình nhà họ Kiều hiện nay, không nghi ngờ gì Kiều Tùng Trác chính là người có đủ tư cách và năng lực nhất để trở thành chủ của nhà họ Kiều.
Ngũ Sinh Tiêu không phải là kẻ ngốc, hoàn toàn có thể nhìn rõ cục diện này, mặc dù Kiều Tiết Dũng bây giờ là giọt máu duy nhất của Kiều Tùng Châu, nhưng mà, ngay từ đầu, Thập Nhị Sinh Tiêu vốn bán mạng cho chủ nhân nhà họ Kiều chứ không phải là chỉ theo Kiều Tùng Châu.
Cho nên, sau khi Kiều Tùng Châu chết, Ngũ Sinh Tiêu đáng ra nên nịnh nọt Kiều Tùng Trác trước, bởi vì Kiều Tùng Trác mới là người có khả năng lớn nhất trở thành chủ nhân nhà họ Kiều.
Tuy nhiên, thực tế lại hoàn toàn khác với những gì mà Kiều Tùng Trác dự liệu.
Từ đầu đến cuối, trên mặt của Kiều Tiết Dũng vẫn luôn mang theo nụ cười dữ tợn và tàn nhẫn, từng lỗ chân lông trên người cậu ta đều tràn đầy tự tin và tự đắc, căn bản không hề để Kiều Tùng Trác và Kiều Ngọc Trân vào mắt.
“Hoa Xà, Hoàng Ngưu, các người làm gì vậy? Tại sao các người lại giúp đỡ tên phế vật Kiều Tiết Dũng, chống đối với tôi?”
Kiều Tùng Trác vô cùng tức giận, mà Kiều Ngọc Trân ở một bên trực tiếp lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi thêm người đến.
Hoa Xà nheo mắt, khẽ cười với Kiều Ngọc Trân, nói: “Cô tư, không cần phải lãng phí thời gian, vừa tồi, những người dưới tay bà, toàn bộ đã đi theo cậu chủ Kiều Tiết Dũng rồi.”
“Bọn họ, đều vô cùng ủng hộ cậu chủ Kiều Tiết Dũng trở thành chủ nhân của nhà họ Kiều.”
“Chuyện này không thể nào.”
Sắc mặt của Kiều Ngọc Trân thay đổi, đầu tiên bà ta lập tức gọi vào điện thoại của mình, bà ta liên tục thực hiện các cuộc gọi, nhưng mỗi cuộc gọi đều có kết quả giống nhau.
Hoặc là không có người nghe, hoặc là trực tiếp bày tỏ lập trường của mình, muốn Kiều Ngọc Trân ủng hộ Kiều Tiết Dũng làm chủ.
“Đồ khốn khiếp.”
Kiều Ngọc Trân cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật này, bà ta tức giận hét lên rồi đập điện thoại xuống đất.
“Kiều Tiết Dũng, mặc dù tôi không biết rốt cuộc cậu đã cho đám người Hoa Xà bọn họ ăn cái canh * gì, cũng không rõ rốt cuộc cậu đã làm gì sau lưng, nhưng tôi có thể rõ ràng nói cho cậu biết, vị trí chủ nhân nhà họ Kiều, không đến lượt cậu ngồi.”
Bộp!
Kiều Tiết Dũng bước lên trước, như sấm như sét, tát thẳng vào mặt Kiều Ngọc Trân một cái.
Cái tát này gần như sử dụng hết sức lực của Kiều Tiết Dũng, lực vô cùng mạnh.
Cái tát vừa rơi xuống, nửa khuôn mặt của Kiều Ngọc Trân trực tiếp bị nứt ra, với năm ngón tay đỏ tươi in hằn lên, bà ta thậm chí quên mất đau đớn, cả người ngây ra.
Đứa con hoang nhu nhược hèn nhát này, lại dám tát bà ta trước mặt bao nhiêu người, bà ta đường đường là cô tư đời trước của nhà họ Kiều, là cô nhỏ của Kiều Tiết Dũng.
“Kiều Tiết Dũng, cậu còn dám đánh tôi, cậu… tìm đến cái chết hả?”
Bốp!
Kiều Tiết Dũng không có nửa phần do dự, lại tát vào mặt Kiều Ngọc Trân một cái nữa.
Cái tát này không chỉ để lại năm vết máu đỏ tươi trên mặt của Kiều Ngọc Trân, mà còn trực tiếp khiến cả người bà ta ngã xuống đất.
Kiều Tiết Dũng lúc này thực sự vô cùng đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả ác ma đến từ vực thẳm địa ngục.
Kiều Ngọc Trân nằm trên mặt đất, cả người như toàn sao, đôi mắt của bà ta hoàn toàn vô hồn.
Kiều Tiết Dũng khom người xuống, ghé sát miệng vào tai Kiều Ngọc Trân, dùng giọng nói vô cùng khàn nói: “Nếu bà còn nói nhiều nữa, tôi sẽ giết bà.”
“Không cần hoài nghi xem tôi có dám làm như vậy không, mạng của bà… không có giá trị bằng Kiều Tùng Châu và Kiều Tiết Thanh.”