Giờ phút này, hình ảnh của Trần Hùng trong lòng Truy Phong và những người còn lại dường như càng to lớn hơn.
Lúc này Thanh Long đã tới tổng bộ phía bắc của Thanh Cảnh Môn, vừa vào cửa ông ta đã lập tức cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc.
Bề ngoài mọi người đối với ông ta là nhiệt tình kính trọng nhưng Thanh Long có thể cảm nhận được, tất cả cái gọi là tôn trọng này đều là giả, mọi thành viên trong Thanh Cảnh Môn dường như đều có một quả bom cất giấu trong lòng, hận không thể gom lại để cùng hủy diệt Thanh Long.
“Chết tiệt!”
Thanh Long trong lòng nguyền rủa: “Làm sao mà cảm giác như đang tiến vào trong địa ngục khắp nơi đều lạnh lẽo như vậy chứ.”
Đúng vào lúc này, Trần Hùng cùng La Đồ, Truy Phong và những người khác cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Thanh Long, Trần Hùng mở rộng vòng tay, nhiệt tình đi về phía Thanh Long: “Đại ca Thanh Long, đã lâu không gặp, phía bắc Thanh Cảnh Môn hoan nghênh ông.”
“Ha ha ha, lão đệ thật là khách sáo.”
Hai người tiến vào ôm một cái, lúc ôm nhau, Thanh Long nói: “Lão đệ Hùng, lần này tôi cũng theo lệnh đến đây để tiếp nhận một ít tài sản, nói vậy lão đệ Hùng sẽ không trách tôi chứ?”
“Không đâu không đâu.” Trần Hùng nở nụ cười, vẻ mặt rất hào phóng: “Mọi việc đều làm theo quy củ, Trần Hùng tôi làm sao có thể trách đại ca Thanh Long được chứ, ông cho rằng tôi là người kém cỏi như vậy sao?”
“Đúng, đúng, đúng, cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi, bằng không tôi rất lo lắng mình không thể ra khỏi phía bắc của Thanh Cảnh Môn.”
“Làm sao có chuyện đó được chứ. Mọi người ở phía bắc của Thanh Cảnh Môn đều rất thấu tình đạt lý, đều nói đại ca Thanh Long làm việc theo quy củ, chúng tôi làm sao có thể oán hận gì chứ.”
Vừa dứt lời, Trần Hùng và Thanh Long tách ra, khi hai người tách ra, cũng không biết có phải thắt lưng của Trần Hùng không được chặt hay không, một cái cờ lê từ hông của anh rơi xuống mặt đất.
Thanh Long: “…”
Trần Hùng vội vàng cúi người nhặt cờ lê lên: “Cửa phòng làm việc vừa mới bị hỏng, tôi chuẩn bị sửa lại. Đại ca Thanh Long đừng quá căng thẳng.”
“Ồ.”
Thanh Long trả lời một tiếng, sau đó chỉ vào La Đồ đang ở phía sau Trần Hùng, lúc này vừa vặn một cái búa cũng rơi xuống từ trên người La Đồ.
La Đồ nở nụ cười gượng gạo, vội vàng giải thích: “Đại ca Thanh Long, tôi đang giúp môn chủ sửa cửa.”
“Vậy cây dao Thanh Long Yển Nguyệt trên vai của của người anh em cũng là giúp cho lão đệ Hùng sửa cửa hay sao?”
Lúc này, Thanh Long nhìn sang bên kia, không biết từ lúc nào đại đội trưởng của Thanh Cảnh Môn, Hổ Bách trực tiếp cầm con dao Thanh Long Yển Nguyệt trên vai xông ra ngoài, khí thế vô cùng hung hãn.
Sau đó, người anh em Hổ Bách bị Diệp Phi và một số đội trưởng khác đẩy lùi về sau, vẻ mặt trông rất lúng túng.
“Ha ha ha!”
Cơ mặt của Thanh Long kịch liệt run lên vài cái.
Trần Hùng cũng cảm thấy bầu không khí hiện tại có hơi gượng gạo, vội vàng nói: “Đại ca Thanh Long, tôi đã sắp xếp xong đại tiệc, anh từ đường xa tới đây, hôm nay chúng ta không say không về.”
Thế là Trần Hùng và Truy Phong đưa Thanh Long cùng những người khác đến một khách sạn gần đó, mấy người bọn họ uống rượu từ trưa đến tối.
Trong lúc uống được phân nửa thì Truy Phong và La Đồ cùng những người khác đều đã ngã gục, nhưng Thanh Long và Trần Hùng thì không ai thua ai. Cuối cùng Trần Hùng rót năm bình rượu trắng, khi mở đến bình thứ sáu thì anh cũng ngã xuống.