"Ha!"
Trần Hùng cười một tiếng, sau đó rời khỏi văn phòng này dưới sự hộ tống của Lưu Trọng và Thịnh Quân.
Khi bọn họ đi xuống lầu, mảnh đất trống dưới lầu sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mấy người Nguyễn Đàm nữa, những người mà Lý Minh và Hà Thái Trung đưa tới đã sớm mang thi thể của đám người Nguyễn Đàm rút đi như thủy triều vậy.
Ở nơi đó, không còn vết tích gì kể cả một chút máu.
Trần Hùng lái xe, rời khỏi Đại Hưng Thịnh và trở về biệt thự.
Lúc chạng vạng tôi, Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt đã chuẩn bị xong một bàn lớn đầy thức ăn, Trần Hùng trở về, theo như những gì đã thống nhất trước đó, anh xuống bếp làm cà tím thịt băm và trứng xào cà chua cho Lâm Thanh Thảo.
Mặt trời chiều ngả dần về phía tây, một gia đình vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối với nhau.
Trong khi đó, trên một sân golf ở thành phố Trường Bắc bên này.
Trong tay Kiều Tiết Thanh đang cầm cây gậy đánh golf, giơ gậy lên rồi hạ xuống, đánh quả bóng golf dưới chân bay ra ngoài, người hầu bên cạnh lại lập tức đặt một quả bóng khác lên trên cây kim bóng.
"Lại đây, thử xem nào?"
Kiều Tiết Thanh đưa cây gậy golf trong tay đến bên cạnh Kiều Tiết Dũng, cười tủm tỉm nói.
Lúc trước Kiều Tiết Dũng bị Kiều Tùng Châu đánh cho da tróc thịt bong, tuy rằng đã đi bệnh viện điều trị xử lý vết thương, nhưng vết thương tuyệt đối không phải một ngày hai ngày là có thể lành lại được.
Vốn dĩ cậu ta muốn ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày cho tốt, nhưng mà vừa về đến nhà không lâu, Kiều Tiết Thanh liền sai người đến nhà cậu ta, nói là muốn đón cậu ta ra ngoài chơi golf.
Tuy rằng môn thể thao này cũng không phải loại vận động dữ dội gì lắm, nhưng cơ thể của Kiều Tiết Dũng bây giờ hoàn toàn không thích hợp để chơi bất kỳ môn thể thao nào, hơn nữa trong thời tiết nóng bức này, nếu cậu ta đổ mồ hôi quá nhiều, vết thương nhất định sẽ bị nhiễm trùng.
Nhưng Kiều Tiết Dũng không dám từ chối, Kiều Tiết Thanh cũng đã phái người tới đón cậu ta, cậu ta không thể không đi được.
Kiều Tiết Dũng vẫn ăn mặc chải chuốt không khác gì lúc trước, để lại tóc mái cắt ngang ở trước trán, đeo kính mắt, thoạt nhìn cả người có vẻ nhát gan hèn yếu.
Cậu ta chậm chạp không nhận lấy cây gậy đánh golf từ tay Kiều Tiết Thanh, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn vừa có chút rối rắm lại phức tạp.
"Làm sao vậy, không đánh à?"
Kiều Tiết Thanh quay đầu lại nhìn về phía Kiều Tiết Dũng ở bên cạnh, trong giọng nói xuất hiện một tia tức giận: "Tiết Dũng à, em đang xem thường anh hay thế nào đây? Hoặc là nói cách khác, em cho rằng anh không xứng để dạy cho em chơi golf sao?”
"Anh cả, em không có ý này."
Kiều Tiết Dũng vội vàng lắc đầu, trong lòng thầm hạ quyết định, vẫn nhận lấy cây gậy đánh golf từ tay Kiều Tiết Thanh.
"Vậy mới đúng không phải sao, đến đây, anh dạy cho em."
Kiều Tiết Thanh cười tủm tỉm nắm tay dạy Kiều Tiết Dũng chơi golf, đường cong mà động tác tạo ra rất lớn, chỉ sau một gậy, Kiều Tiết Dũng đã cảm giác được rất rõ ràng sự đau đớn dữ dội như bị xé rách từ vết thương bị nứt ra trên người mình lan tới.
"Không tệ đâu nha, thật không ngờ em lại rất có thiên phú đó."
Kiều Tiết Thanh nhìn về phía quả bóng golf bay ra ngoài, sau đó vẫy tay với một người đứng bên cạnh, người đó lại một lần nữa đặt một quả bóng golf khác lên trên kim bóng.
"Nào nào, lần này em tự đánh đi."
Kiều Tiết Dũng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nâng cây gậy lên, "ba"...
Không có bàn tay dạy học của Kiều Tiết Thanh đi cùng, gậy này của Kiều Tiết Dũng hoàn toàn không đánh trúng được quả bóng golf, ngược lại thiếu chút nữa ném luôn cây gậy ra ngoài.
"Em thật là một con lợn ngu ngốc."
Trên mặt Kiều Tiết Thanh vốn còn treo lên một nụ cười đột nhiên thay đổi, ngay lập tức chửi ầm lên với Kiều Tiết Dũng.
Gương mặt Kiều Tiết Dũng đỏ lên, đứng yên tại chỗ lại không dám đáp lại nửa chữ.
"Thôi bỏ đi, trông kiểu tay chân vụng về của em chắc chắn cũng sẽ không học được gì, em đi sang bên kia nhặt bóng cho anh đi."