Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, chưa ai phản ứng kịp cả.

“Lên đi.”

Thái Tuế rống lên một tiếng.

Lão già mù quơ quơ tay, cái chuôi vẫn chưa rời tay ông ta một giây nào nay lại biến thành một cây súng.


Tôn Lực cũng đồng thời vung cánh tay thép lên, vọt tới hướng Thái Tuế.

Mà mấy người Mông Diệc và Tả Khâu cũng là nhíu mày, bọn họ hít sâu một hơi, nhằm về phía Thái Tuế.

Ngay lập tức, một nhóm cao thủ bao vây Thái Tuế, Thái Tuế giống như là một hùng sư đang nổi cơn điên, không ngừng xuyên qua xuyên lại đám người này.

Một màn này cứ như là một con sư tử đang nổi điên với một bầy sói vậy.

Đám người Tôn Tề Thiên ở một bên thấy vậy chỉ cảm thấy tê cả da đầu, sức chiến đấu của Thái Tuế vào mười năm trước đã là đạt tới đỉnh cao, bây giờ Thái Tuế lại đi ra từ tháp Kim Lôi sau mười năm bị nhốt, thực lực của ông ta không hề yếu bớt mà lại còn kinh khủng hơn mười năm trước nhiều.

Trận chiến này giằng co cũng sấp sỉ ba phút.

Cuối cùng, tất cả đều ngã xuống hết, chỉ có Mông Diệc và Tả Khâu và lão già mù còn miễn cưỡng đứng được, ngay cả Tôn Lực cũng nằm ngã ra đất.

Gầm gừ…

Chỉ nghe thấy Thái Tuế ngửa mặt lên trời gào một tiếng, cái cảm giác này như là muốn gào đi tất cả xui xẻo trong mười năm nay, tất cả khu vực xung quanh đều có thể nghe ông ta gầm.

Tôn Tề Thiên đi đến bên người Thái Tuế, nói: “Cha nuôi, đã mười năm rồi, nhưng cha vẫn dũng mãnh y hệt năm đó, ở toàn bộ phương Nam này, làm gì có ai có thể tranh phong với cha được, coi như là cái tên Kim Thần Vũ của nhà họ Kim đó, sợ là cũng chẳng qua được vài động tác trong tay cha nuôi.”

Thái Tuế rên nhẹ một tiếng, nói: “Cha cũng từng nghĩ như thế, thế nhưng có một người làm cha cảm thấy xao động trong người.”

“So với Kim Thần Vũ thì cậu ta còn khó tin hơn.”

“Người mà cha nuôi nói là Trần Hùng ư?”

“Không sai.” Thái Tuế gật đầu nói: “Người trẻ tuổi kia chẳng hề đơn giản. Trong toàn phương Nam này, tên Trần Hùng sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của chúng ta.”

Tôn Tề Thiên nhíu mày lại, nói: “Cha nuôi, cha có đánh giá quá cao Trần Hùng hay không?”

“Ha ha…”

Thái Tuế nhìn Tôn Tề Thiên mà cười lạnh một tiếng, không trả lời, có đánh giá cao hay không thì chỉ có một mình Thái Tuế biết rõ, thậm chí Thái Tuế còn nghĩ rằng ông ta đã đánh giá thấp Trần Hùng.

Tôn Tề Thiên nói tiếp: “Cha nuôi, bây giờ vết thương của cha đã hồi phục, hơn nữa những người đã từng đuổi theo cha cũng đã trở về vị trí cũ, bàn cờ phương Nam này tập đoàn Ngọc Tề chúng ta và nhà họ Kim đã chuẩn bị xong cả, bây giờ thì có thể chính thức bắt đầu chưa ạ?!”

“Nhà họ Kim bên kia sẽ chờ cha nuôi con lên tiếng, tới tập đoàn Ngọc Tề của chúng ta thì vốn nhà họ Tô phải thuộc tập đoàn Ngọc Tề chúng ta thật, nhưng lại bị Trần Hùng cướp đi, nhưng mà cái này vẫn không liên quan, đối phó nhà họ Tô cũng giống với đối phó Trần Hùng thôi.”

“Cho nên là chừng nào cha nuôi mới bắt đầu bàn cờ này?”

“Không phải gấp.”

Thái Tuế khoát tay áo, nói: “Trước khi chính thức bắt đầu làm hành động lớn cha còn phải đi xác minh một việc.”

Tôn Tề Thiên khó hiểu, nói: “Cha nuôi muốn xác minh điều gì ạ?”


“Đi xác minh một nhân tố không xác định, chỉ có xác minh được nhân tố kia thì tâm trạng của cha mới ổn định được.”


Thái Tuế khẽ híp mắt một cái, nói: “Chuẩn bị một chút đi, sau đó là đi theo cha đến một nơi.”


“Nơi nào thế?”


“Tây Thục, phủ Trạng Nguyên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK