Mặc dù ông ta là chú hai của Kiều Tiết Dũng, và là người còn sống duy nhất của toàn bộ thế hệ trước của nhà họ Kiều, nhưng lúc này ông ta lại tỏ ra vô cùng cung kính trước mặt Kiều Tiết Dũng, chẳng khác nào một nô tài trong cung đình thời xưa.
Không còn cách nào khác, bây giờ Kiều Tiết Dũng đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ nhà họ Kiều. Kiều Tùng Trác căn bản là không có khả năng chống lại cậu ta.
Mới mấy hôm trước, Kiều Tùng Trác còn tự tay giết chết em gái thứ tư của mình là Kiều Ngọc Trân và đưa cho Kiều Tiết Dũng một phiếu bầu. Bây giờ Kiều Tùng Trác đã không còn đường lui, ông ta đã lên thuyền giặc cùng Kiều Tiết Dũng, không còn lý do gì để bước xuống nữa
Lúc này, Kiều Tiết Dũng đang mặc âu phục màu trắng, đeo một cặp kính trơn, mái tóc được chải ngược ra sau, cả người toát ra khí thế đáng sợ.
Dù đã đeo kính nhưng vẫn không thể che đi vẻ sắc lạnh trong đôi mắt của anh ta.
"Mấy cái này cần chú dạy sao. Bây giờ tôi đã là chủ của nhà họ Kiều, cho dù tôi có đến đập phá hết nhà thờ tổ này cũng có ai dám hó hé một tiếng."
Nghe cậu ta nói vậy, Kiều Tùng Trác đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Kiều Tiết Dũng nói chuyện như một tên điên khùng, lại dám nói những điều như vậy trong đại hội tế tổ.
Mặc dù rất khó chịu nhưng Kiều Tùng Trác không dám để lộ ra chút nào. Ông ta nhìn đồng hồ trong tay rồi nói: "Tiết Dũng, đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu bái tổ thôi.”
"Ừ."
Kiều Tiết Dũng gật đầu, đi về phía nhà thờ tổ của nhà họ Kiều, theo sau là Kiều Tùng Trác và các bậc cha chú chi thứ của dòng họ.
Đồng thời, Ngũ Sinh Tiêu cũng đứng sau Kiều Tiết Dũng. Theo quy định trước đây, Ngũ Sinh Tiêu là người ngoài họ, không đủ tư cách để theo Kiều Tiết Dũng vào làm lễ bái tổ trong nhà thờ tổ.
Nhưng hôm nay Kiều Tiết Dũng cố tình sắp xếp bọn họ ở chung quanh mình, ngược lại rất nhiều người thuộc đời thứ ba của nhà họ Kiều lại không có tư cách để vào nhà thờ tổ bái tổ tiên.
Mọi thứ mà Kiều Tiết Dũng làm ngày hôm nay đã đi quá xa. Cậu ta đang muốn dùng cách này để xem thử thái độ của những người trong nhà họ Kiều.
Nếu hôm nay có người nào dám nhảy ra chỉ trích cậu ta. Thì thật xin lỗi, sau lễ bái tổ tiên, cả chi họ của người đó chắc chắn sẽ bị diệt sạch.
Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh rằng không có ai dám ra mặt trong hoàn cảnh này. Tất cả những gì diễn ra ở đại hội bái tổ này chỉ là hình thức, xem có ai dám không nể mặt Kiều Tiết Dũng không?
"Lễ bái tổ tiên bắt đầu."
Một vị chủ lễ hô to. Giọng nói ngay lập tức vang lên khắp nhà thờ tổ của nhà họ Kiều.
Sau đó Kiều Tiết Dũng bước qua mặt tất cả mọi người tiến vào sảnh trước nhà thờ tổ, rồi quỳ xuống bái lạy.
Toàn bộ quá trình kéo dài gần năm phút, và ai nấy đều rất nghiêm trang, ngay cả Kiều Tiết Dũng cũng không làm loạn.
Sau khi hoàn thành, Kiều Tùng Trác đứng bên cạnh rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Ông ta thực sự lo lắng rằng Kiều Tiết Dũng sẽ đem một vài người ra làm vật tế trong lễ bái tổ này. Nếu điều đó xảy ra, thì quả thực sau đó rất khó thu dọn chiến trường.
"Chú hồi hộp lắm sao?"
Kiều Tiết Dũng thấy sắc mặt Kiều Tùng Trác không ổn, thần kinh cũng có vẻ căng thẳng, cậu ta nửa cười nửa không mà hỏi.
"Chẳng lẽ vì lúc nãy tôi nói sẽ phá nhà thờ tổ họ Kiều à?"
"Ha ha ha, tôi chỉ đùa với chú thôi, Kiều Tiết Dũng tôi không ngốc như vậy đâu. Đây dù sao cũng là tổ tiên nhà mình, sao tôi lại có thể tạo nghiệp như vậy."
"Có điều Kiều Tiết Dũng tôi luôn tin tưởng còn sống là còn tất cả. Chú nói xem, những người đã chết này có thực sự bảo toàn được sự thịnh vượng cho nhà họ Kiều không?"