Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hùng đem khuôn mặt mình vùi vào trong lòng ngực Lâm Ngọc Ngân, hốc mắt anh đã hồng nhưng vẫn cố nén.

Lâm Ngọc Ngân lấy tay nhẹ nhẹ vỗ vào đầu Trần Hùng nói: “Muốn khóc cứ khóc đi, nhịn sẽ rất khó chịu!”

Rốt cuộc, nước mắt Trần Hùng cũng rơi, làm ướt cả lòng ngực của Lâm Ngọc Ngân, sự thực chứng minh, một người đàn ông mạnh mẽ cũng sẽ có lúc mỏng manh yếu đuối.

Đêm này, Trần Hùng khóc. Anh đã từng bị đuổi ra khỏi dòng họ, bị người ta đuổi giết, lâm vào cảnh xin ăn, lần lượt chịu đói chịu lạnh thậm chí sau đó còn phải trốn chạy như điên trong mưa bom bão đạn, có nhiều lúc đã như sa vào đường chết, Trần Hùng đều không hề chảy một giọt nước mắt nào.


Nhưng mà bây giờ, người đàn ông xương cốt như thép này đã khóc rồi!

Có lẽ đơn giản là do một câu của Trần Tôn Long: “Nó vẫn là em trai của con, máu mủ tình thâm.”

Sau nửa đêm, tiếng pháo hoa xung quanh đã từ từ tan, toàn bộ bầu trời đêm đều trở nên yên tĩnh lại. 



Trần Hùng đang nằm ngủ trong ngực Lâm Ngọc Ngân, khóe mắt anh còn vương chút nước, thật giống như một đứa trẻ nhỏ.

Một đêm qua đi, tất cả mọi chuyện cũng đều đã qua.

Sáng sớm hôm sau cả nhà đều mặc quần áo mới, ăn chè trôi nước, rồi nhân dịp mùng một đi ra ngoài đi dạo một ngày.

Thời gian mùng hai cả nhà Trần Hùng dự định đi Giang Thành để đến nhà mẹ đẻ Lưu Ánh Nguyệt chúc, chúc tết xong, Trần Hùng bọn họ trực tiếp xuất phát đi tỉnh đến tỉnh thành.

Ngay từ đầu Viễn Trọng Chi và Trần Hùng đã hẹn nhau, đầu tháng 3 sẽ đi đến nhà họ Viễn.

Khi cả nhà Trần Hùng đi đến biệt thự nhà họ Viễn, nơi này đã vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay không chỉ cả nhà Trần Hùng đến đây mà đồng thời còn có rất nhiều đại diện gia tộc phía Nam cũng đến biệt thự nhà họ Viễn để chúc tết.

Sau khi cùng Thái Tuế chiến đấu với nhau một trận, nhà họ Viễn, phủ Trạng Nguyên cùng với nhà họ Lôi bên này  thống trị ba phần thiên hạ phía nam. Hiện tại bây giờ quan hệ của bà đại gia tộc tương đối hào hợp.



Giống như hôm nay, phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi cũng phái người đến đây, phủ Trạng Nguyên đương nhiên là Ngô Trung Kiên mà nhà họ Lôi thì là Lôi Vệ.

Lúc Lôi Vệ và Ngô Trung Kiên gặp nhau, Ngô Trung Kiên đã nghĩ muốn tìm đến Lôi Vệ đánh một trận. Dù sao lần trước ở bên phủ Trạng Nguyên kia, hai người vì một cuộc điện thoại của Viễn Quân Dao mà ngừng chiến, nhưng mà về sau Ngô Trung Kiên vẫn không thể nào bỏ được ý nghĩ đó trong đầu.

“Nơi này là của nhà họ Viễn, em gái cậu đang ở trong nhà, cậu xác định là muốn ngay mùng ba tết đánh với tôi đầu rơi máu chảy sao?”

Lúc biết Ngô Trung Kiên muốn tìm mình đánh nhau, Lôi Vệ cười như không nhìn anh ta, lời nói bên trong đều ẩn chứa ý trêu tức.

Lần này, Ngô Trung Kiên rất sầu muộn, hôm nay chính là mồng ba tết, ngày vui như vậy nếu như mình đánh Lôi Vệ đầu rơi máu chảy ở trong này, chắc là lại làm hỏng nguyên một năm của nhà họ Viễn.

Loại chuyện này nếu như để Viễn Quân Dao tính sổ, còn không phải sẽ vặn đầu mình mất sao?

“Quên đi quên đi để lần sau đi!”

Ngô Trung Kiên liên tục xua tay, sau đó lấy một phong bao lì xì lấy ra từ trên mình nhét vào trong tay Lôi Vệ: “Năm mới vui vẻ.”

Lội Vệ lập tức ngây người.


Lúc này, cả nhà Trần Hùng đi vào biệt thự nhà họ Viễn, vừa mới tiến vào cửa Viễn Quân Dao đã vô cùng vui mừng chạy đến cửa.


“Anh Hùng, chị dâu Ngọc Ngân, chú dì, các người mau lại đây ngồi.”


“Ừm.”


Đây là lần đầu tiên Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng đến nhà họ Viễn, khó tránh có chút cẩn thận dè dặt, Lưu Ánh Nguyệt trước tiên đem tiền lì xi đưa cho Viễn Quân Dao nói: “Cô Viễn, năm mới vui vẻ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK