Tô Ngọc Kỳ và một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, Tô Ngọc Kỳ không mang chìa khoá, anh gõ cửa một cái, khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra mở số điện thoại di động của tìm số Lưu Thanh Vũ.
Người đàn ông bên cạnh nói: “Anh ba, đã trễ thế như vậy, cũng không cần quấy rầy chị dâu, tài liệu để ngày mai đến lấy cũng được.”
Điện thoại gọi mấy lần đều không có kết nối.
Cố Uyên trở mình, bên tai từng tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô mơ màng lục điện thoại ra, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, chà. . .
Ngài Tô, ngài Tô là ai nhỉ.
Cô say đến đầu óc rối loạn rồi.
Tô Ngọc Kỳ đang chuẩn bị tìm chìa khoá dự phòng, đột nhiên điện thoại kết nối: “Lưu Thanh Vũ, xuống mở cửa.”
Đầu kia không lên tiếng.
Người đàn ông nói lại lần nữa.
Đầu kia truyền đến tiếng phụ nữ: “Anh là ai?”
Tô Ngọc Kỳ: “. . . ” Được, ngay cả giọng anh cũng không nhận ra.
“Tôi cho cô một phút, nhanh xuống mở cửa ra.”
“Không mở, anh thật hung dữ.”
Tô Ngọc Kỳ: “. . . ”
Trong màn đêm yên tĩnh.
Người đàn ông đứng bên cạnh Tô Ngọc Kỳ cũng nghe thấy điều đó, bật cười ra tiếng.
Tô Ngọc Kỳ cầm điện thoại, mắt anh lóe lên tia sáng: “Tôi hung dữ sao?”
Anh rất hung dữ sao?
Anh liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh: “Tiêu Thịnh, tôi rất hung dữ sao?”
Tiêu Thịnh sờ sờ mũi: “Vâng, trông anh rất hung dữ, có lẽ chị dâu đã ngủ rồi, anh lại làm phiền chị ấy, cho nên lúc thức dậy chị có hơi tức giận.”
Cố Uyên rời giường, cầm điện thoại lảo đảo đi xuống lầu, hình như cô nghe thấy có người bảo cô mở cửa, hơn nữa giọng điệu còn rất hung dữ.
“Này… Tại sao tôi phải mở cửa cho anh chứ, anh là ai?” Cô ngáp một tiếng, lắc lắc đầu, lúc bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, cô không đứng vững bị ngã xuống.
Cố Uyên ngồi trên tấm thảm, xoa xoa mắt cá chân của mình.
Haizz! Cô đi xuống đây làm gì chứ?
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cố Uyên đứng dậy, ồ, có người đang gõ cửa, người đó còn gọi điện thoại cho mình, giọng điệu rất hung dữ.
Cố Uyên cầm điện thoại lên nói: “Tôi không mở, anh rất hung dữ, tôi không mở cửa cho anh.”
Tô Ngọc Kỳ đang đứng ngoài cửa.
Trong lòng Tiêu Thịnh rất vui vẻ: “Anh ba, tìm phòng vật tư lấy chìa khóa dự phòng đi, lúc trước em nghe nói anh đã kết hôn rồi, nhưng em ở trong quân đội bận rộn không trở về được, không ngờ chị dâu lại dễ thương như vậy…”
Dám nói anh ba hung dữ!
Mấy anh em bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, anh ba là người có tính khí vừa lạnh lùng vừa hung dữ, mấy người bọn anh vẫn luôn chịu áp bức quanh năm, nhưng không ai dám nói ra.
Qua mấy phút.
Phòng vật tư đưa chìa khóa dự phòng tới.
Tô Ngọc Kỳ mở cửa chính, bên trong phòng khách mở một chiếc đèn tường, ánh sáng mờ ảo, đi sâu vào trong thì nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ ngủ lông xù màu hồng nhạt, cô đang ngồi trên tấm thảm trên đầu cầu thang, đầu cúi thấp.
“Cô ngồi ở đây để làm gì?” Người đàn ông nhanh chân đi tới.
Cố Uyên ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông ở trước mặt, ơ, thật mơ hồ, đây là ai vậy, cô lắc lắc đầu, đứng dậy, đi tới gần mặt người đàn ông để nhìn kỹ, thế nhưng càng tới gần cô càng nhìn không rõ: “ Anh là ai vậy?”
Tô Ngọc Kỳ mỉm cười, rất tốt, ngay cả anh cũng không nhận ra.
Chóp mũi quanh quẩn mùi hương của riêng cô… đó là mùi rượu.
Người phụ nữ này uống rượu.
Cô say rồi thì đương nhiên sẽ không nhận ra mình là ai.
Tô Ngọc Kỳ đưa tay bóp chiếc cằm xinh xắn tinh xảo của người phụ nữ: “Say rồi hả?”
Cố Uyên cảm thấy không thoải mái, cô hơi dịch chuyển: “Anh là ai, nếu anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát, ai cho anh đi vào nhà của tôi, các anh là… người xấu.”
Tiêu Thịnh nhìn Cố Uyên mỉm cười, chỉ cảm thấy cô hơi quen, hình như đã gặp cô ở đâu rồi: “Xem ra chị dâu đã uống say rồi, em đi lên lầu lấy tài liệu.”
Cố Uyên nhìn thấy có người muốn đi tới, cô cắn vào tay của Tô Ngọc Kỳ, anh buông cô ra, Cố Uyên đứng chặn trước mặt Tiêu Thịnh, say khướt mơ màng nhìn anh ta: “Anh là ai vậy, đây là nhà của tôi, tôi không quen biết anh, anh không thể đi lên đó.”