CHƯƠNG 210: ANH CỞI QUẦN ÁO RA LÀM GÌ?
Lúc đó, thái độ của chú hai rất gay gắt. Nhã Thiển không đồng ý trở về, nhưng chú hai không đồng ý để con cái của nhà họ Cố lưu lạc bên ngoài, nên đã chuẩn bị mọi thứ khi Nhã Thiển sinh xong con thì sẽ đưa đi.
Chú sợ Nhã Thiển sẽ buồn nên đã nhờ các bác sĩ trong bệnh viện tác động một chút.
Sau khi Nhã Thiển sinh con xong, chú chỉ đưa Dạ Lê đi và để lại một bé gái.
Tống Hân mở cửa bước vào.
“Nhã Thiển biết hết rồi sao?”
“Nói một phần, con bé sẽ sớm biết hết thôi.”
“Chúng ta làm như thế cũng vì muốn tốt cho Nhã Thiển. Nghĩ đi nghĩ lại, vận mệnh trêu ngươi, chắc cô cũng không muốn nhìn thấy… Nhã Thiển sống mà không vui vẻ gì.”
Tống Hân nghĩ đi nghĩ lại: “Nhưng, đã nhiều năm như vậy rồi, em luôn không hiểu nổi tại sao cô Cố Y lại gả cho Tô Diệu Đông. Ông và bà chỉ quở trách vài lời, nhưng cũng không hề nổi trận lôi đình với cô như trước. Có phải chỉ vì cô Cố Y là con gái nuôi không?”
Vì Tống Hân cũng là con gái nuôi nên cô đặc biệt nhạy cảm với việc này.
Cố Giác không trả lời, chỉ khẽ vuốt ve mái tóc của Tống Hân, cúi đầu hôn cô: “Cố phu nhân, em nghĩ xem, đêm dài đằng đẵng, thời gian rất quý giá, chúng ta không nên nói những chuyện nhàm chán này, hơn nữa… trên thực tế… ”
Tống Hân quay mặt đi: “Cố Giác! Em đang nghiêm túc!”
Cố Giác thả gậy xuống và bế cô đặt lên ghế sofa: “Anh cũng đang nghiêm túc đấy.”
*
Hai ngày này Cố Nhã Thiển rõ ràng thường hay thất thần, không thèm quan tâm xung quanh nữa, sang thứ hai, cô bảo Ôn Sâm chở đến bệnh viện.
Ban đầu cô muốn tự lái xe đến, nhưng Ôn Sâm luôn đi theo cô không rời nửa bước.
Cô cũng không chống cự, bên cạnh có thêm một vệ sĩ cũng không tệ, mặc dù cũng hơi mất tự do một chút.
Cô cũng quen với chuyện đó rồi.
Là một thành viên trong nhà họ Cố, mấy việc như bắt cóc kết oán gì đó, không phải là chưa từng xảy ra, Cố Giác luôn dặn Ôn Sâm theo sát cô.
Xe dừng ở cổng bệnh viện.
Cố Nhã Thiển xuống xe, nhìn vết bầm trên má Ôn Sâm đã mờ đi nhiều. Vết thương này có sau khi anh ta đánh nhau với vệ sĩ của Tô Ngọc Kỳ: “Ôn Sâm, anh có muốn lấy ít thuốc không?”
Nếu không phải do cô, có lẽ khuôn mặt đẹp trai của anh ta đã không bị thương như vậy.
“Đã qua mấy ngày rồi mà vết bầm tím vẫn chưa tan. Mấy quý cô có lẽ sẽ đau lòng chết mất thôi. Sao anh không chăm sóc tốt cho bản thân vậy?”
“Cô đừng trêu chọc tôi nữa. Tôi đi đỗ xe. Khi nào cô xuống thì gọi điện cho tôi trước, tôi sẽ đợi cô ở cổng.” Ôn Sâm vừa nói vừa kéo cửa kính ô tô lên.
Cố Nhã Thiển vô thức vươn tay để chặn lại, suýt chút nữa thì bị kẹp tay vào cửa kính. Ôn Sâm giật mình. Anh ta nhanh chóng hạ cửa kính xuống, túm lấy cổ tay Cố Nhã Thiển rồi liếc nhìn. Ngón tay hơi đỏ lên, nhưng không bị nặng lắm. Sau hai giây, anh ta buông tay ra, nhìn cô một cách rất nghiêm túc: “Xin lỗi cô chủ.”
“Ôn Sâm, anh đừng có lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc như thế. Tôi trêu anh gì chứ, anh có biết có bao nhiêu người phụ nữ nước ngoài thích anh không? Lần trước tôi cùng anh cả đi dự tiệc buổi tối, con gái của Bá tước Kane cũng hỏi tôi tại sao anh không đến?”
“Cô chủ, bác sĩ mà cô hẹn đang đợi cô đó.”
*
Bên trong phòng khám.
Bác sĩ vừa kiểm tra một lượt cho Cố Nhã Thiển.
“Cô Cố, cô có thể tiếp xúc nhiều hơn với việc trong quá khứ, nói không chừng sẽ có thêm khả năng hồi phục ký ức.”
“Tuy nhiên chúng tôi không thể đảm bảo được. Một số người sẽ nhớ lại trong vài ngày, vài năm, cũng có người hơn chục năm…”
Cố Nhã Thiển gật đầu, ra khỏi phòng khám. Đã hai năm đã trôi qua rồi, mỗi lần nghĩ về chuyện quá khứ, trong đầu cô luôn trống rỗng.
Còn về người đàn ông tên Tô Ngọc Kỳ đó, cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào cả.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại có cảm giác rung động trong tim.
Cô nghĩ về câu nói hống hách nhưng lại có chút điên rồ đó của anh.
“Cố Nhã Thiển, tôi không phải người lương thiện, đồ tôi thích chỉ có thể thuộc về tôi, cho dù em đã quên lời cam kết giữa chúng ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, em là người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi, nếu em muốn gả cho La Thần Dương, tôi sẽ khiến cả nhà họ La hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
Cố Nhã Thiển bước ra khỏi thang máy, lặng lẽ đi về phía trước, nhưng cô chợt phát hiện bản thân vô tình đi nhầm thang máy ở khoa nội trú.
Người phụ trách thang máy nhắc nhở cô một cách nhẹ nhàng và lịch sự: “Cô gì ơi.”
Cố Nhã Thiển kịp phản ứng lại rồi bước vào thang máy. Sau khi ra khỏi thang máy, cô rẽ trái dọc theo hành lang, rồi nhanh chóng đến trước cửa phòng bệnh của Tô Ngọc Kỳ. Có bốn vệ sĩ đang đứng canh cửa.
Cố Nhã Thiển đứng lưỡng lự nhưng không bước vào.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, sao cô lại đến đây?
Đang suy nghĩ có nên rời khỏi đây không thì cánh cửa phòng bệnh được mở từ bên, một người phụ nữ mặc bộ vest công sở bước ra, tay cầm một cái túi giấy, nhìn thấy Cố Nhã Thiển, cô ta mở to mắt, kinh ngạc như nhìn thấy ma vậy…
Cố Nhã Thiển nhìn cô ta. Biểu cảm của người đối diện hơi thái quá… muốn cô không để ý cũng khó.
Thư ký Tịch trong lúc kinh ngạc cũng kịp định thần lại, lên tiếng chào hỏi: “Bà…chủ…Cô…”
“Xin chào, cô là?” Cố Nhã Thiển nhìn cách ăn mặc của đối phương, cô ta vừa bước ra khỏi phòng bệnh, trên người mặc một bộ vest cao cấp phong cách công sở, chắc là trợ lý hoặc thư ký gì đó của Tô Ngọc Kỳ.
Thư ký Tịch đưa tay đẩy gọng kính lên. Mặc dù người phụ nữ trước mặt trông rất giống bà chủ, nhưng lại có rất nhiều điểm khác, về khí chất, trang phục, người này mặc toàn quần áo thiết kế cao cấp, không giống với bà chủ trước đây của cô ta, nhưng rõ ràng chính là bà chủ mà…”Chào cô, tôi là thư ký của tổng giám đốc Tô, cô đến tìm tổng giám đốc Tô đúng không?”
“Tôi… ừm.” Cố Nhã Thiển đang chuẩn bị rời đi thì thư ký Tịch đã mở cửa cho cô: “Mời cô vào.”
Mấy vệ sĩ đứng gác ở cửa đều biết cô nên không ngăn lại.
Cố Nhã Thiển miễn cưỡng bước vào trong, ngước mắt lên, liếc thật nhanh. Người đàn ông kia đang mặc bộ đồng phục bệnh viện, nửa ngồi nửa nằm tựa vào thành giường, trên đùi đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là máy tính xách tay và một số tài liệu, thấy cô đến, anh nhìn cô chẳm chằm.
“Cô Nhã Thiển, lần này cũng là Cố Giác yêu cầu em đến phải không?”
Mặc dù giọng điệu của anh rất điềm tĩnh, nhưng Cố Nhã Thiển vẫn nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói ấy.
Người đàn ông này thật nhỏ mọn, vẫn còn nhớ sự việc lần trước.
“Tôi đến một mình.” Cố Nhã Thiển đi đến cạnh giường, duy trì khoảng cách an toàn là hai mét. Từ góc độ này, cô nhìn thấy quần áo bệnh viện của anh có ba nút không cài, hơi lỏng lẻo, nhìn thấy được từng lớp gạc trắng rõ ràng ở phía trên ngực.
Mặc dù vụ nổ này không gây thương vong nhiều, nhưng cũng khiến nhiều người bị thương. Tô Ngọc Kỳ không bị thương nặng nhưng chắc chắn cũng không nhẹ, nếu không thì mấy ngày qua anh cũng đã không bị sốt.
“Này, anh đang làm gì vậy?” Cố Nhã Thiển lùi lại một bước, quan sát hành động của người đàn ông, cô giơ tay lên che mắt lại: “Anh cởi quần áo ra làm gì thế?”