CHƯƠNG 550: NHÀ HỌ KIỀU
Nhà Mộ Dung và nhà họ Đào, bởi vì chuyện của Đào Kiệt, trong một trận hỏa hoạn, nhà Mộ Dung chỉ còn lại một mình Mộc Như Phương.
Cô mất đi người thân.
Ba mẹ, anh em.
“Mộc Như Phương, tại sao hiện tại cậu lại ở nhà họ Trọng?”. Đào Y Y cuối cùng cũng nói ra điều cô thắc mắc mấy ngày nay.
Mộc Như Phương và nhà họ Trọng rốt cuộc có quan hệ gì?
Mộc Như Phương là trẻ mồ côi mà.
Thành phố Hải Châu của hiện tại dường như không còn giữ lại một chút kí ức gì về năm năm trước nữa.
Ký ức về quãng thời gian sống trong nhà họ Đào của Mộc Như Phương
Hôn lễ long trọng đó chấn động cả thành phố Hải Châu, đại hôn lễ của thái tử gia duy nhất của nhà họ Đào – Đào Gia Thiên, kết hôn cùng tuyệt sắc giai nhân của thành phố Hải Châu. Nhưng…hôn lễ phải dừng lại giữa chừng.
Thái tử gia nhà họ Đào đột nhiên trúng độc suýt nữa mất mạng.
Mà người hạ độc, nghe nói…
Chính là vị thiếu phu nhân nhà họ Đào kia.
Vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên.
Chuyện này có thể nói chấn động cả thành phố Hải Châu.
Nhưng những kênh truyền thông dám đưa tin tức này không có nhiều.
Hai kênh truyền thông duy nhất dám đưa tin lúc đó đều đã bị chặn, còn những kênh truyền thông thu hút độc giả khác phải xóa toàn bộ những tin tức này chỉ trong một đêm. Dường như thái tử gia Đào Gia Thiên của nhà họ Đào kết hôn cùng mỹ nhân của thành phố Hải Châu chỉ là một giấc mộng.
Bởi vì trên mạng xã hội ngay thời điểm đó cũng không thể xem được những tin tức có liên quan đến chuyện này.
Thế lực nhà họ Đào lớn, chẳng ai dám thảo luận gì nữa.
Thế lực đồng tiền có thể bịt miệng được tất cả mọi người.
Thế cho nên hiện nay,
Nếu không có người nhắc đến thì chắc cũng sắp quên rồi.
Bởi vì dấu vết của mạng xã hội đều được dọn dẹp sạch.
Chẳng ai nhớ đến, cũng chẳng ai dám thảo luận. Chuyện thái tử gia nhà họ Đào bị chính vợ mình hạ độc trong hôn lễ như thể là một trò khôi hài.
Âm thầm hạ màn.
Nhưng có không ít người còn lưu giữ ký ức, sau khi ăn uống no say xong đột nhiên nhắc tới chuyện cũ rồi thổn thức, bởi vì người phụ nữ xinh đẹp kia là người mà cho dù chết thái tử gia nhà họ Đào cũng phải bảo vệ.
Mộc Như Phương đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô dường như không nghe thấy câu hỏi của Đào Y Y.
Đào Y Y mím môi: “Này, Mộc Như Phương, tôi đang hỏi chị đó.”
Mộc Như Phương dường như không nghe thấy gì, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Thân hình mảnh khảnh, chiếc váy dài màu xanh nhạt, nhìn cô giống như một bức phù điêu đẹp đẽ tinh xảo, mặt nhìn nghiêng như một tác phẩm tâm đắc, yêu thích nhất của tạo hóa, tinh xảo đến mức không gì có thể so sánh được.
Hơi thở của Đào Y Y trở nên khó khăn.
Người lái xe đang điều khiển xe, vô tình ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của người phụ nữ xinh đẹp mà ngẩn ngơ vài giây. May là lúc đó đèn đỏ, người lái xe phản ứng kịp thời, anh mới hoảng hốt nhận ra vẻ đẹp của người phụ nữ này quả thực có thể khiến cho người ta cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì.
Dường như đang mê hoặc lòng người.
Đào Y Y không nghe thấy Mộc Như Phương trả lời, lại hỏi thêm vài câu nữa. Mộc Như Phương thỉnh thoảng ừ một tiếng. Đào Y Y cảm thấy như nước đổ lá khoai, cô có chút nhụt chí.
Cuối cùng im lặng chẳng nói thêm nữa.
Xe dừng ở ngoài cổng biệt thự nhà họ Kiều. Quản gia ra mở cửa, lái xe đánh xe vào trong. Khu biệt thự nhà họ Kiều được thiết kế theo phong cách châu Âu, cả tòa biệt thự gồm ba tầng, lọt vào tầm mắt là một vườn hoa vô cùng rộng lớn.
Quản gia nhận ra Đào Y Y: “Cô Đào, cô đến rồi à? Để tôi đi báo với bà chủ.” Bà vừa nói vừa ngẩng đầu liếc nhìn Mộc Như Phương bước từ trong xe ra. Quản gia nhà họ Kiều không biết Mộc Như Phương, nhưng nhìn cách ăn mặc của cô, hơn nữa lại đến cùng Đào Y Y, thật không khó để đoán ra thân phận của người này. Chắc hẳn là tiểu thư của một gia đình tôn quý nào đó. Ánh mắt quản gia chậm rãi ngước lên, đánh giá Mộc Như Phương vài giây, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
Ngũ quan của vị tiểu thư này…
Quản gia có chút kinh hãi.
Quá đẹp.
“Quản gia, Kiều Hi Vũ có nhà không?”
Đào Y Y hôm nay đến là để tìm cô.
“Cô chủ ấy ạ, cô ấy vừa ra ngoài hẹn bạn đi xem phim rồi, hình như trưa sẽ về, để tôi đi thông báo với cô ấy một tiếng.”
Thông báo?
Không thể được.
Để Kiều Hi Vũ biết được cô đến đây, nhất định sẽ không chịu ngoan ngoãn trở về nhà.
Nếu như Kiều Hi Vũ biết cô đến, không chừng ở bên ngoài đến tối cũng không chịu về nhà. Cô vốn dĩ cho rằng Kiều Hi Vũ ở nhà cho nên mới đến, ai mà biết được đã ra ngoài rồi kia chứ, Đào Y Y nói: “Đừng nói với cô ấy rằng tôi ở đây. Tôi đã chuẩn bị cho cô ấy một món quà nhỏ, muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.”
Đào Y Y có một gương mặt thuần khiết vô hại
Đôi mắt to.
Khi cười còn mang theo má lúm đồng tiền, nhìn vô cùng hồn nhiên thanh thuần.
Quản gia cũng hiểu khá rõ Đào Y Y, biết được hai nhà cũng hay thường xuyên qua lại, cười nói: “Tôi biết rồi, cô Đào.”
“Hai cô, mời vào phòng khách ngồi, để tôi đi báo phu nhân.” Nói xong dẫn hai người đi về phía phòng khách.
Đào Y Y kêu lái xe của mình lấy trà từ sau cốp xe ra, đưa cho quản gia: “Là do mẹ tôi chuẩn bị, nghe nói dì Kiều rất thích.”
Thích với không thích gì chứ.
Chẳng qua là lấy chút sĩ diện thôi.
Quản gia lập tức nhận lấy: “Cảm ơn Đào tiểu thư.”
Phòng khách nhà họ Kiều trang hoàng theo phong cách điền viên châu Âu, Phòng khách được trưng bày vô số bình cắm hoa, thậm chí còn có thể nhìn thấy ngoài sân thượng cũng có vô số hoa cỏ, xem ra được Kiều phu nhân vô cùng yêu thích.
Kiều phu nhân tên Tạ Tiểu Quân, xuất thân bình thường.
Là vợ hai của Kiều Thừa Du.
Người vợ trước và đứa con trai bốn tháng tuổi chết trong một vụ tai nạn. Sự việc này này khiến Kiều Thừa Du đau đớn vạn phần. Một lúc mất đi hai người thân, sự nghiệp của ông cũng bắt đầu đi xuống. Công ty của nhà họ Kiều nằm trong tay Kiều lão gia vốn dĩ rất tốt, nhưng sau khi giao cho Kiều Thừa Du liền tụt dốc không phanh, thiếu chút nữa thì phá sản. Mà khoảng thời gian đó nợ nần chồng chất, Kiều Thừa Du phải vay nặng lãi, lại đúng lúc vợ mất, ông ngày nào cũng đến quán bar.
Lúc này ông gặp Tạ Tiểu Quân.
Tạ Tiểu Quân nhỏ hơn Kiều Thừa Du tám tuổi, nhưng Tạ Tiểu Quân vừa xuất hiện, Kiều Thừa Du liền cảm thấy thế giới của ông như được soi sáng. Tạ Tiểu Quân là sinh viên của một trường cao đẳng ở thành phố Hải Châu, lúc nghỉ hè đã là sinh viên năm ba rồi. Trong một lần tình cờ, bà liền quen biết được kẻ vấp ngã trên thương trường-Kiều Thừa Du.
Kiều Thừa Du năm đó đã 30 tuổi.
Mất đi người vợ, công ty đang trên bờ vực phá sản.
Bệnh tim mạch của cha phát tác phải nằm viện, tất cả đều đè nặng lên vai ông, khiến ông vô cùng mệt mỏi.
Nhưng cũng chính nhờ vậy.
Tạ Tiểu Quân ôn nhu đơn thuần, luôn ở bên cạnh an ủi lắng nghe những điều phiền muộn trong lòng ông, khuyên nhủ ông, đồng thời biết vận dụng những mối quan hệ trong gia tộc, ông dần thoát ra khỏi bóng tối. Công ty lúc này cũng có chút khởi sắc, một dự án bắt đầu phục hồi. Tạ Tiểu Quân giống như một ngôi sao may mắn của Kiều Thừa Du, mang đến vận may cho ông.
Tại một sự kiện đấu thầu, ông đã thành công lấy được một dự án.
Kiều Thừa Du và Tạ Tiểu Quân yêu nhau như thế, cho đến khi sinh được Kiều Hi Vũ.
Kiều Thừa Du đối với Tạ Tiểu Quân rất tốt, tình cảm vô cùng đằm thắm.
Nhưng kể từ khi ngành trang sức của gia đình nhà họ Kiều được phục hồi và càng ngày càng lớn mạnh, với sự hậu thuẫn của nhà họ Phó và có cơ hội hợp tác với Đào Thị vài lần, Tạ Tiểu Quân và Tống Thấm Nhu đã trở thành bạn mạc chượt, thỉnh thoảng khách sáo một chút.
Nhưng đàn ông mà.
Trời sinh đã có bản tính như vậy. Cái gì đã đạt được rồi thì chẳng biết quý trọng.