CHƯƠNG 595: XƯƠNG SƯỜN MỀM
Mộc Như Phương cười dựa vào lòng anh, ở nơi người đàn ông không nhìn thấy, nụ cười trên khoé môi cô dần trở nên lạnh lùng.
Đào Gia Thiên cũng thoả mãn ôm cô làm việc, không hề kiêng kỵ nội dung tài liệu. Mà cả buổi chiều Mộc Như Phương xem được không ít tài liệu, cô cũng quan sát sơ qua kết cấu văn phòng của người đàn ông này. Cô hoài nghi, tài liệu cơ mật có xác suất 50% là ở trong căn phòng này.
50% còn lại là ở biệt thự Lan Đình.
Buổi tối, Đào Gia Thiên có bữa tiệc, anh bảo trợ lý đưa Mộc Như Phương về, nhưng cô gái lại cầm lấy ngón tay anh nũng nĩu đung đưa.
“Được, nhưng phải theo sát anh.”
“Bích Hải Triều Sinh” được coi là một hội sở thương nghiệp mới nổi lên mấy năm gần đây ở thành phố Hải Châu.
Phía sau hội sở kiểu này cũng có một thế giới khác nhưng không được lộ ra ánh sáng, thế lực phía sau lớn, cũng không ai dám chọc vào.
Phong cách trang trí của hội sở xa xỉ đến cực điểm.
Trong phòng bao.
Không ít người đều chú ý tới người phụ nữ mà Đào Gia Thiên đưa tới, nhưng cũng chỉ dám nhìn lén, có chút kế mọn trong lòng, không dám để lộ ra ngoài, cũng không ai dám trêu chọc phụ nữ bên cạnh anh.
Đến cả tổng giám đốc Trương tai to mặt lớn cũng cẩn thận dè dặt cười với Mộc Như Phương: “Không biết cô gái xinh đẹp này tên là gì?”
Mộc Như Phương không biết nói, cũng không có ý muốn để ý, mà người đàn ông cũng chỉ hờ hững liếc nhìn tổng giám đốc Trương, ông ta lập tức cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, run rẩy một cái: “Tổng giám đốc Đào, tôi kính cậu một ly.”
Người phụ nữ này thật sự là xinh đẹp kinh động tới tận trời, xinh đẹp đến mức cho dù tổng giám đốc Trương biết đây là người phụ nữ của Đào Gia Thiên cũng lén nhìn vài lần.
Cửa phòng bao bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc váy trắng ôm mông ăn mặc rất chuyên nghiệp, cỡ chừng 35 tuổi đi vào, dẫn theo vài cô gái. Mấy cô gái này có ngây thơ, có quyến rũ, đến tiếp các tổng giám đốc khác trong phòng bao. Mộc Như Phương cũng hiểu đây là đâu, vì cô cũng từng bị bán tới nơi như này…
Cô chậm rãi cắn răng, nhìn một cô gái thanh thuần tuổi rất nhỏ bị một tổng giám đốc ôm, cô cảm thấy hơi khó chịu, sau đó đứng dậy ra hiệu với Đào Gia Thiên: “Em đi toilet.”
Người đàn ông gật đầu, đồng thời cho một ám vệ đi theo cô, nơi đây hơi loạn, anh sợ xảy ra chuyện.
Mộc Như Phương vào toilet, rửa mặt rửa tay rồi đi ra, khi đi qua thang máy, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ chạy ra, chưa chạy được vài bước đã bị hai người áo đen từ bên trong chạy ra đè lên đất.
“Tiện nhân, tổng giám đốc La nhìn trúng cô là bản lĩnh của cô, còn dám chạy.”
“Cứu tôi, cứu tôi với…” Cô gái vô lực khóc lóc gào thét, Mộc Như Phương nhìn thấy cảnh tượng này thì nhớ tới mình trước kia, cô cũng từng bất lực như vậy. Vệ sĩ của Đào Gia Thiên đi theo cô, Mộc Như Phương biết mình chỉ có thể cứu được cô gái này một lần, cô cũng không phải người lương thiện gì, đến bản thân cô còn chẳng bảo vệ được mình, nhưng gặp chuyện này, trong lòng cô vẫn rất khó chịu. Cô nghĩ, nếu trước kia khi cô bị bắt nạt cũng có một người xuất hiện cứu cô thì tốt biết mấy.
Cho người khác một tia hy vọng.
Cô ra hiệu bằng ánh mắt với vệ sĩ, đối phương hiểu ý cô, sau đó chắn trước mặt cô gái kia. Ám vệ của nhà họ Đào , những vệ sĩ tầm thường khác sao có thể là đối thủ, hai vệ sĩ kia cũng biết đối phương không dễ chọc, đưa mắt nhìn nhau một cái rồi đi, cô gái nhìn Mộc Như Phương bằng ánh mắt cảm kích, Mộc Như Phương lắc đầu, xoay người rời đi.
…
Buổi tối Mộc Như Phương trở về nhà họ Trọng.
Trong tay cô cầm một ly trà sữa, gõ cửa phòng Trọng Tử Việt, cửa phòng mở ra. Trọng Tử Việt vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ màu đen, mái tóc vẫn còn nhỏ nước, trên cổ vắt một chiếc khăn tắm, cậu ấy nhìn Mộc Như Phương sau đó khoanh hai tay trước ngực, dựa vào cửa: “Bây giờ mới về à? Chị gái, có phải dạo này về nhà càng ngày càng muộn không, kết bạn với ai thế, lần sau cũng dẫn em theo với.”
Cậu ấy lại gần, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên quần áo Mộc Như Phương, sau đó Trọng Tử Việt nhướn mày.
Rồi lại ngửi thấy mùi rượu cồn nhàn nhạt.
Trọng Tử Việt nhướn mày, nheo mắt, tiến lên trước nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp nõn nà của Mộc Như Phương: “Uống rượu? Hút thuốc?”
Mộc Như Phương lắc đầu, ý bảo không có.
Cô đưa trà sữa cho Tiêu Tiêu, tỏ ý bảo cậu cầm lấy, cô nâng tay ngửi ống tay áo mình, quả nhiên có mùi thuốc là lẫn mùi rượu cồn, cô lắc đầu với Trọng Tử Việt, ý bảo không phải mình uống.
Trọng Tử Việt hỏi: “Hẹn bạn?”
Mộc Như Phương gật đầu.
Trọng Tử Việt cười nói: “Bạn gì thế, chị Như Phương, lần sau dẫn em theo với đi, em ở nhà một mình cũng rất nhàm chán.” Cậu ấy cầm trà sữa, đưa cho Mộc Như Phương: “Ầy, cắm ống hút cho em.”
Mộc Như Phương trừng mắt nhìn cậu ấy, tự cậu không biết làm à? Nhưng cô vẫn luôn coi Trọng Tử Việt là em trai ruột của mình, hơi bất đắc dĩ cười cười, sau đó cầm cốc trà sữa cắm ống hút rồi đưa lại cho Trọng Tử Việt, mỉm cười nhẹ, như này được rồi chứ!
Dường như Trọng Tử Việt rất hài lòng: “Lần này chị về muộn, tha thứ cho chị đó.”
Ngữ điệu này dường như tối nay Mộc Như Phương về muộn là đã phạm tội rất lớn, cô mỉm cười, nhón mũi chân, đưa tay lên xoa mái đầu còn đang ướt của Trọng Tử Việt.
Trọng Tử Việt sững sờ.
Trong mùi rượu cồn mang theo hương thơm nhàn nhạt trên người cô, bỗng hương thơm xộc vào mũi khiến cậu hơi thất thần, cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm bỗng nhiên lại gần, hoảng hốt vài phút, lòng bàn tay dịu dàng của cô ở trên đầu, bỗng nhiên hô hấp cậu cứng lại vài phút.
Mộc Như Phương không chú ý tới sự thay đổi cảm xúc của Trọng Tử Việt, dù sao tuổi cô cũng cách xa cậu, hơn nữa trong mắt cô, Trọng Tử Việt vẫn luôn là một cậu em trai, cô không nghĩ nhiều, ra dấu tay ngủ ngon, ngủ sớm với cậu ấy rồi xoay người về phòng ngủ của mình.
Trọng Tử Việt cắn ống hút, uống một ngụm lớn.
Trà sữa rất ngọt, mang theo vị hồng trà và hương thơm vào cổ họng.
Cậu tặc lưỡi, quả nhiên rất ngọt.
Ngoài vị ngọt ra còn có mùi hương trên người Mộc Như Phương.
Ban đầu cậu cảm thấy kỳ lạ vì trong nhà đột nhiên nhận nuôi một người con gái, đột nhiên trên danh nghĩa có thêm một người chị trên danh nghĩa, dù sao anh cũng không can thiệp được chuyện của Trọng Hoài Viễn, mẹ cũng đã đồng ý, đương nhiên là đã khảo nghiệm, nhưng ai ngờ người chị trên danh nghĩa của cậu.
Lại thú vị như thế…
Cậu muốn ở lại đây, không muốn về Mỹ nữa.
…
Mộc Như Phương về phòng ngủ mình, cô chạy đi tắm cho hết mùi thuốc và rượu trên người, nằm trong bồn tắm cô hơi mệt, nhắm mắt lại nhẹ nhàng dựa vào bồn, trong đầu Mộc Như Phương bắt đầu nhớ lại lần đầu gặp gỡ của mình và Đào Gia Thiên.
Tình cảm đó đã xuất hiện vô số lần trong đầu cô.
Lần đầu tiên gặp Đào Gia Thiên, cô vẫn còn nhỏ, vừa mới được sống sót sau vụ đại hoả hoạn, cô dẫn theo em gái bỏ chạy, trốn khỏi sự truy sát của nhà họ Đào. Cô để em gái ở trong phòng, hai người không dám ra, đến tối cô mới ra ngoài tìm chút thức ăn, khi quay lại lần nữa thì em gái đã không thấy đâu, mà ở cửa nơi không xa chính là ám vệ của nhà họ Đào đi theo Đào Gia Thiên.
Khi đó Đào Gia Thiên cũng mới chỉ mười bảy, mười tám.
Đao kiếm uống máu, mặt mũi nổi bật, đám người kia gọi anh là cậu chủ, khi đó Mộc Như Phương biết anh là cậu chủ nhà họ Đào, nhà họ Đào đã hại chết ba mẹ cô, còn có em gái…
Trong đầu bắt đầu hiện lên ngọn lửa cực lớn.
Đó là cảnh tượng phà bị bén lửa, trên biển có dầu hoả, lan vô cùng nhanh, mẹ liều mạng đẩy cô ra.
Ba bị trói trên boong thuyền, hai tay bị trói chặt, giãy giụa trong biển lửa, mẹ đưa cô và em gái ra ngoài thì dặn hai chị em trốn đi, sau đó bà lao vài biển lửa không quay trở lại nữa. Ba mẹ cô đều chôn thôn trên tàu thuỷ bén dầu hoả kia, mà người phóng hoả chính là người của nhà họ Đào.
Ba mẹ cô có dính đến một vài chuyện xưa của nhà họ Đào, vẫn luôn bị nhà họ Đào trả thù diệt khẩu, mà chỉ có cô may mắn thoát được, bây giờ còn có anh trai…
Nghĩ đến Tống Tinh Tuyệt.
Mộc Như Phương mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, đầu óc hỗn loạn cũng dần tỉnh táo, dường như cô tỉnh lại từ trong ký ức mệt mỏi của anh trai, nước trong bồn tắm đã lạnh buốt, cô hắt hơi một cái rồi ngồi dậy, lấy khăn tắm quấn lên người.
Mộc Như Phương cầm điện thoại, không nhịn được gọi cho Tống Tinh Tuyệt.
Đầu bên kia nhanh chóng có người nghe.
“Alo, Như Nam.” Khi xung quanh không có ai, Tống Tinh Tuyệt sẽ gọi tên gốc của cô, hai chữ Như Nam qua điện thoại truyền vào tai Mộc Như Phương, cảm nhận được một tia ấm áp trong thế giới khiến cô cảm thấy lạnh băng này, Như Nam, Như Nam, bao nhiêu năm rồi không có ai gọi cô như thế.
Giống như một giấc mơ.
“Anh trai…” Mộc Như Phương hé miệng, cánh môi mấp máy nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.
Nhưng đầu bên kia, tâm linh Tống Tinh Tuyệt cảm ứng được.
Anh cười một tiếng: “Như Nam, có phải vừa nãy em gọi anh là anh trai không?”
Mộc Như Phương cố gắng phát ra một tiếng “a”.
“Như Nam, anh sẽ chữa khỏi cổ họng cho em, em yên tâm sau này anh sẽ nghe em gọi anh là anh trai mỗi ngày, gọi bù cho mười năm qua, đợi đến khi chuyện chúng ta kết thúc, em hẵng đi tìm Băng Băng , bây giờ con bé rất khoẻ, em yên tâm.”
Mộc Như Phương cong môi, dường như đã nhìn thấy hy vọng.
Lần này cô muốn được đứng cùng anh trai.
!!
“Như Nam, anh biết em rất muốn gặp Băng Băng , anh sẽ sắp xếp cho hai người video call, bây giờ gặp nhau thì quá nguy hiểm. Đào Gia Thiên giám sát em rất chặt, phần lớn thông tin của em đều bị anh ta khống chế, anh sợ Băng Băng bị lộ trong tầm mắt anh ta sẽ bị phát hiện, như vậy chúng ta sẽ có xương sườn mềm để họ uy hiếp.”
Mộc Như Phương soạn tin nhắn rồi gửi đi.
“Em hiểu ý anh, sao em lại không hiểu được chứ, em quá nhớ Băng Băng , chỉ cần có thể nghe thấy giọng con bé, nhìn thấy video của con bé là em đã thoả mãn rồi. Em biết Băng Băng được anh chăm sóc rất tốt, em rất vui, bây giờ cho dù Băng Băng ở trước mắt, em cũng không dám qua đó. Em sợ người của nhà họ Đào phát hiện Như Như, nếu Tống Thấm Như biết tin của Băng Băng thì nhất định sẽ không bỏ qua cho con bé. Bà ta ác độc thế nào, em quá rõ, bà ta sẽ không vì Băng Băng có quan hệ máu mủ với nhà họ Đào mà bỏ qua cho con bé đâu, thủ đoạn của bà ta quá tàn nhẫn.”
“Băng Băng là con gái của Đào Gia Thiên, vì sao có vẻ như Đào Gia Thiên không biết, có phải anh ấy hiểu lầm gì không…” Đầu bên kia Tống Tinh Tuyệt nói ra nghi hoặc của mình.
Mộc Như Phương tiếp tục gửi tin nhắn: “Là bởi vì Tống Thấm Như… bà Đào là một người phụ nữ tàn nhẫn thủ đoạn rắn rết, nếu như nói gia chủ nhà họ Đào thủ đoạn quả cảm thì Tống Thấm Như chính là ác độc. Băng Băng và em là cái đinh trong mắt bà ta, nhất định phải nhổ đi. Năm năm trước Tống Thấm Như đã không thích em nhưng bà ta lại sợ Đào Gia Thiên không vui, nên vẫn luôn nhẫn nại và coi thường em, sau khi xảy ra chuyện năm năm trước, Tống Thấm Như cũng coi như hoàn toàn rạch mặt với em. Bà ta không cần phải khoan dung với em nữa, Đào Gia Thiên mất trí nhớ, trong mắt anh ấy, em là một người phụ nữ dơ bẩn thấp hèn, anh ấy hận em, đây là điều Tống Thấm Như hài lòng nhìn thấy, mà Băng Băng chính là cái đinh chướng mắt bà ta nhất.”