CHƯƠNG 234: TÔI LÀ BA CỦA NÓ, CHÁU NÓI XEM CHÁU ĐÃ ĐÁNH CON TRAI CỦA TÔI
Hai mươi phút sau.
Một người đàn ông mặc đồ thoải mái đến. Thân hình cao lớn thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh Đường Mạn, cô lập tức nói: “Không phải anh nói không đến sao?”
Âu Thời Phong nhìn Cố Nhã Thiển lên tiếng: “Cô tư cũng đã đến rồi, sao tôi dám không đến chứ!”
Cố Nhã Thiển nháy mắt, cười tươi nói: “Tổng giám đốc Âu là đang khen tôi hay là đang nói móc tôi đấy?”
Quả thật Âu Thời Phong không biết Cố Nhã Thiển đến CK làm, là CEO đương nhiệm của CK, vậy mà anh lại là người cuối cùng biết Cố Nhã Thiển được điều đến đây, cậu ba Cố cũng chẳng nói với anh một tiếng.
Niềm vui này thực sự rất bất ngờ.
“Cô Cố đến, dù thế nào tôi cũng phải chuẩn bị chút gì đó chứ? Ví dụ như mở tiệc chào mừng, tổ chức tiệc tối, cô đến đây lặng lẽ như thế tôi có thể không kinh ngạc sao?”
“Tiệc chào mừng thì miễn đi, tôi vì hai người mà hứng không ít đạn đâu, tôi sắp bị ánh mắt của những người phụ nữ kia đâm tôi thành tổ ong rồi.”
Hôm nay Âu Thời Phong không nghe lời đồn gì trong công ty, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là biết lời đồn gì rồi.
Ăn cơm xong, Đường Mạn nói: “Tôi phải về trước, lúc nãy trợ lý gởi cho câu hỏi phỏng vấn nháp, tôi phải chuẩn bị một chút. Tạp chí kỳ này sẽ dùng tới.”
Cố Nhã Thiển thuận miệng hỏi một câu: “Phỏng vấn ai vậy?”
“Tổng giám đốc Tô thị.”
Cố Nhã Thiển nhìn Đường Mạn: “Tổng giám đốc Tô? Tô Ngọc Kỳ?”
“Ừm, chính là anh ta, Nhã Thiển, cô quen anh ta sao?”
Sao Cố Nhã Thiển có thể không quen được chứ? Chỉ có điều cô hơi bất ngờ: “Anh ta đến thành phố Vân Châu rồi sao? Anh ta ở thành phố Hải Châu mà nhỉ?”
Âu Thời Phong nói: “Ừm, anh ta đã đến thành phố Vân Châu rồi. Các công ty dưới trướng của Tô thị rất đông, chỉ có điều anh ta bỗng nhiên đến trấn giữ ở một công ty nho nhỏ tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ.”
Cố Nhã Thiển gật đầu qua loa.
Buổi tối sửa xong những nội dung cần chú ý trong cuộc họp chiều nay rồi, Cố Nhã Thiển tắt máy tính. Cô đến phòng ngủ của Dạ Lê. Cậu nhóc đã ngủ rồi, cô nhẹ nhàng bước tới định tắt đèn thì phát hiện trên khuỷu tay Dạ Lê lộ ra bên ngoài có vết bầm. Cô nhăn mày, lật một cánh tay khác của Dạ Lê xem, trên cổ tay đó cũng có vết bầm, lần trước cậu bé nói là vì không cẩn thận bị đụng trúng.
Nhưng trên cánh tay làm sao lại có một vệt dài?
Cố Nhã Thiển tìm thuốc mỡ trong hộp thuốc, xoa lên cánh tay bị bầm, rồi xoa mặt của cậu nhóc. Cậu nhóc ngủ rất say, đá hết chăn ra.
Cô đắp chăn lại cho cậu bé, sau đó ra khỏi phòng ngủ, nghĩ bụng mai sẽ đến trường học xem thử, tại sao trên tay cậu nhóc lại có nhiều vết thương như vậy?
Buổi trưa hôm sau, sau khi làm xong việc, cô giao cho Lộ Hà chỉnh sửa một số hồ sơ rồi rời công ty gọi xe đến trường học của Dạ Lê.
Chín giờ rưỡi sáng, Tô Ngọc Kỳ dẫn Tinh Tinh đến trường học. Anh vò tóc của Tinh Tinh, Cố Tinh Tinh siết chặt cặp sách, hơi giãy ra nhưng vẫn gật đầu xoắn xuýt đi vào phòng học.
Tô Ngọc Kỳ đứng bên ngoài nhìn vào phòng học, thấy Cố Tinh Tinh đứng trên bục giảng, tự giới thiệu bản thân với các bạn rồi về chỗ ngồi.
Anh đứng bên ngoài một lúc lâu, thấy Cố Tinh Tinh ngồi ngoan ngoãn tại chỗ, tuy vẫn cảnh giác với môi trường xung quanh nhưng cô bé vẫn đang cố gắng thích nghi.
Tô Ngọc Kỳ châm thuốc, hiệu trưởng theo tới nói: “Tổng giám đốc Tô, cô Tô học ở đây anh hoàn toàn yên tâm.”
Người đàn ông giơ tay liếc đồng hồ, hờ hững nói: “Vậy thì làm phiền hiệu trưởng Vương rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, đi theo sau lưng Tô Ngọc Kỳ, ra khỏi trường học. Cách trường học không xa là sân thể dục, Tô Ngọc Kỳ ngước mắt nhìn.
Hiệu trưởng cũng nhìn sang, nhất thời cau mày.
Trên sân thể dục có mấy cậu nhóc đang đánh một cậu nhóc khác.
Hiệu trưởng lau mồ hôi trán, hôm nay tổng giám đốc Tô dẫn con gái đến đây học. Đây là trường quý tộc hạng nhất của thành phố Vân Châu, từ trước tới nay danh tiếng cực tốt, không ngờ lại thấy cảnh mấy đứa nhóc đang đánh nhau.
Tuổi còn nhỏ mà đã đánh lộn, rất dễ gây hiểu lầm, hiểu lầm chất lượng giáo dục của trường học.
Đây là học sinh lớp nào thế?
“Chính là mày, một đứa con hoang không có ba! Cho dù nhà mày giàu nhưng đến trường học vẫn chỉ là một đứa con hoang không có ba!”
“Ai cho mày mách cô giáo. Nếu mày lại mách cô tao sẽ bảo mẹ tao đuổi mày!”
“Đánh nó đi, cũng tại đứa con hoang này mách lẻo!”
Hai bé trai đẩy một bé trai khác mặc quần yếm ngã xuống đất, tay đấm chân đá lên người cậu nhóc.
Cậu nhóc bị đẩy ngã trên mặt đất siết chặt nắm tay, trừng mắt với hai cậu bé kia: “Tôi không phải con hoang!”
Một cậu nhóc mập trong đó đấm vào mặt cậu bé kia rồi nói: “Mày chính là con hoang! Tao sẽ bảo mẹ tao đuổi học mày. Mẹ tao là hiệu phó ở trường này đấy!”
Cậu nhóc bị đẩy ngã trên đất nhắm mắt lại, tuy bị đánh rất đau nhưng chuyện khiến cậu khó chịu hơn chính là bị mắng là đồ con hoang.
Cậu có mẹ, có chú, có bác Tống Hân, còn có ông cố bà cố, cậu không phải là con hoang.
Cậu giống như một con thú nhỏ dũng mãnh, đẩy ngã cậu nhóc mập sắp đè lên người mình ra, rồi đấm vào mặt cậu nhóc mập, bạn học của cậu nhóc mập bên cạnh muốn kéo người ra, ba đứa trẻ lao vào nhau đánh đấm túi bụi.
Hiệu trưởng lấy điện thoại di động ra liên hệ với giáo viên các lớp. Đây là học sinh của lớp nào lại dám đánh nhau trong giờ học thế này?
Tô Ngọc Kỳ nhanh chân đi tới, giơ tay tóm chặt nắm đấm của cậu bé mập, sau đó lại xách cậu nhóc đang đè trên người Cố Dạ Lê lên.
Cậu nhóc mập bị tóm chặt tay, đau đến hét toáng lên: “Chú là ai thế?” Nhìn người đàn ông thân hình cao to trước mặt, cậu nhóc mập có phần sợ hãi: “… Chú buông tôi ra, chú là ai mà ở đây lo chuyện bao đồng? Ồ, có phải chú muốn giúp đứa con hoang này không? Mẹ tôi là hiệu phó ở đây, tôi sẽ bảo mẹ tôi đuổi học đứa con hoang này!”
Một đứa trẻ bị chiều đến sinh hư, người đàn ông mím môi buông lỏng tay ra. Anh khẽ cúi người nhìn cậu nhóc trước mặt, khóe môi hơi bầm, nhưng lúc này lại không hề lên tiếng, chỉ siết chặt tay, nhìn cậu nhóc mập: “Cậu mới là đồ con hoang!”
Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày, nhìn Cố Dạ Lê lúc này như con nhím xù lông, lại nhìn sang cậu nhóc mập, xì một tiếng: “Tôi là ai à? Tôi là ba của nó. Cậu nói xem cậu đánh con trai của tôi, có muốn tôi đánh cậu một trận không?”
Cậu nhóc mập sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Khí thế trên người Tô Ngọc Kỳ quá mạnh, ngay cả người bình thường còn sợ chứ nói chi là một đứa bé bị gia đình chiều hư?
“Chú nói bậy, sao chú có thể là ba nó được chứ? Nó chính là một đứa con…” Một từ khác còn chưa nói hết, cậu nhóc mập đã run cầm cập.
Cố Dạ Lê nhìn Tô Ngọc Kỳ, đáy mắt có mong chờ, thế nhưng cũng chậm rãi mất đi.
Hiệu trưởng vội vã chạy tới, đương nhiên cũng nghe được câu nói đó của Tô Ngọc Kỳ, nhất thời ông ta trợn mắt nhìn Cố Dạ Lê, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Sao ông ta lại không biết Tô Ngọc Kỳ còn có một đứa con trai nữa chứ?
Giờ phải làm sao đây?