CHƯƠNG 609: TRƯỚC ĐÂY CÔ CŨNG CÓ NGƯỜI MÀ MÌNH THÍCH
Mộc Như Phương vừa tắm rửa xong, dựa vào giường đọc sách một lúc, cô định đọc hai trang rồi đi nghỉ ngơi, hôm nay cô đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám, trong phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn vàng ấm áp, cửa sổ mở một cánh, láng máng nghe thấy tiếng gió xào xào.
Điện thoại vang lên một tiếng, có ai đó muốn kết bạn trên Facbook với cô.
Cô không quen biết nhiều trên facebook, đều là bạn bè bên cạnh hoặc những người thân quen.
Tổng cộng chỉ có ba, năm người.
Một người có nick là [Diêu Kha] đã kết bạn với cô.
Ảnh đại diện là một cô gái xinh đẹp, cằm nhọn, da trắng, kiểu tóc xoăn sóng nước lọn to màu vàng.
Đây là….
Đây chính là cô gái mà lần đó cô đi đến khách sạn đã dẫn cô đến phòng của anh trai.
Cô ấy tên Diêu Kha sao?
Mộc Như Phương lập tức đồng ý yêu cầu kết bạn.
Bên kia, Diêu Kha gửi cho cô một lời chào: “Xin chào cô Như Phương, tôi tên Diêu Kha, là trợ lý bên cạnh anh Tống, sau này, nếu như có chuyện gì mà cô không liên lạc được với anh Tống thì có thể tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi, cô có thể lưu lại.”
Mộc Như Phương lưu lại số điện thoại của đối phương.
Lập tức đối phương gửi một video.
Trong một căn phòng trẻ em.
Là cảnh tượng giáo viên đang dạy Băng Băng học toán.
Mộc Như Phương nhìn dáng vẻ hoạt bát của con gái, đột nhiên hai mắt đỏ hoe, cô nhìn vào điện thoại, chỉ lúc này thân thể cô mới tràn đầy sức mạnh.
“Cô Như Phương, cô yên tâm, cô chủ nhỏ rất tốt, bởi vì cô bé đã trải qua cuộc phẫu thuật tim, mặc dù đã hồi phục nhưng cậu chủ sợ cô bé quá mệt mỏi nên không cho cô bé đến trường, mời gia sư chuyên nghiệp nhất về dạy cho cô bé, bên cạnh còn có chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu cùng với bác sĩ riêng, bây giờ cô chủ nhỏ rất tốt.”
Mộc Như Phương xem đi xem lại đoạn video chỉ dài bảy giây.
Cô nhìn hai má phúng phính, trắng nõn của con gái, khóe miệng nở một nụ cười: “Con bé hồi phục như thế nào rồi.”
Phẫu thuật tim không phải là một cuộc tiểu phẫu, đối với trẻ con mà nói càng quan trọng.
“Cô chủ nhỏ hồi phục rất tốt, cô bé rất ngoan, học hỏi rất nhanh, giáo viên thường xuyên khen gợi cô bé, cô bé vô cùng đáng yêu, hơn nữa vẻ ngoài cũng được thừa hưởng hầu hết từ cô Như Phương, tất cả các dì, quản gia trong biệt thự đều đối xử với cô ấy như con của mình, ai cũng yêu thích.”
Mặc dù Băng Băng còn nhỏ.
Nhưng được thừa hưởng vẻ đẹp của Mộc Như Phương, khuôn mặt nhỏ nhắn, mặc dù ngũ quan vẫn chưa rõ nét, nhưng cũng đã vô cùng ưu việt, đôi môi anh đào, đôi mắt long lanh, làn da trắng như ngọc, ngọt ngào, đáng yêu.
Vậy thì tốt, biết được con gái của mình không sao, điều này khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
Diêu Kha giửi tin nhắn: “Cô chủ nhỏ rất nhớ cô, cô Như Phương, cậu chủ thực sự cũng không muốn cô mạo hiểm, cậu chủ càng hi vọng cô bây giờ có thể rút lui ngay lập tức, đi tìm cô chủ nhỏ, sống cùng cô chủ nhỏ, cậu chủ sẽ sắp xếp cho hai người ra nước ngoài, sẽ không bị Đào Gia Thiên tìm thấy nữa.”
“Cô Như Phương, cô suy nghĩ một chút, cậu chủ thật sự không muốn cô mạo hiểm.”
Mộc Như Phương nhìn tin nhắn của Diêu Kha trên màn hình điện thoại.
Cô cắn môi.
Cô cũng muốn.
Cô cũng muốn nhanh chóng gặp được con gái, đưa Băng Băng rời khỏi thành phố Hải Châu, đi đến một nơi mà Đào Gia Thiên không tìm thấy được….”
Nhưng.
Cô đã tìm được anh trai của mình.
Tống Tinh Tuyệt là anh trai ruột của cô.
Cô còn có người thân.
Cô không còn đơn độc một mình nữa.
Đây là anh trai của cô, cô nhất định phải giúp đỡ anh.
Lấy được tài liệu, tìm cơ hội, làm tổn hại đến nguyên khí của nhà họ Đào.
Phần văn kiện này không chỉ có thể phá hỏng một số hạng mục quan trọng của nhà họ Đào, còn có bí mật những năm đầu của nhà họ Đào, việc kinh doanh mấy năm đầu của nhà họ Đào không hề quang minh chính đại, không ít thủ đoạn trong bóng tối, nếu như phần tài liệu này rơi vào tay của cảnh sát, cho dù cuối cùng có giải quyết được, nhưng nhất định sẽ làm tổn hại lớn đến nguyên khí.
Mộc Như Phương hoàn toàn không muốn làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình như vậy.
Cô chỉ muốn lấy được phần tài liệu kia, khiến nhà họ Đào thiệt hại nặng nề.
“Diêu Kha, có phải cô thích anh trai tôi không.”
Diêu Kha: “Cô Như Phương, tôi biểu hiện rất rõ ràng sao? Cô mới chỉ gặp tôi có một lần.”
Tâm tư của cô ta, lại bị Mộc Như Phương nhìn ra.
Mộc Như Phương chẳng qua mới chỉ gặp cô ta có một lần, cô ta nằm trên giường, sờ khuôn mặt đang đỏ ửng của cô ta.
“Thích một người, ánh sáng trong đôi mắt có thể nhìn ra.” Mặc dù Mộc Như Phương chỉ mới gặp Diêu Kha một lần ở khách sạn Minh Châu, nhưng trong ánh mắt của Diêu Kha lúc nhìn Tống Tinh Tuyệt, trong ánh mắt có ánh sáng, loại ánh sáng đó thực ra cô cũng đã từng có.
Cô đã từng yêu Đào Gia Thiên.
Từng yêu.
Trước đây.
Đan xen với thù hận.
Cô đã từng, ở trong trường học, cũng nhìn Đào Gia Thiên như vậy, anh đi moto chở cô, cô ngồi đằng sau xe, ôm lấy eo anh, trái tim của cô cũng đã từng đập rất mãnh liệt.
Diêu Kha và Mộc Như Phương bằng tuổi nhau, cô ta hỏi: “Cô Phương, cô cũng từng thích người nào đó sao?”
Mộc Như Phương rủ mắt xuống: “Bây giờ, không có.”
Diêu Kha cũng không khó để đoán ra, có lẽ là Đào Gia Thiên.
…..
Mộc Như Phương đang nói chuyện với Diêu Kha, điện thoại điên cuồng reo lên.
Đó là tiếng nhạc chuông mà cô cài riêng cho Đào Gia Thiên.
Lưng cô đột nhiên toát mồ hôi lạnh, ngồi dậy nhìn ID người gọi đến trên điện thoại, cô nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Xuống đây.”
Mộc Như Phương chớp chớp mắt, đi xuống?
Lẽ nào là?
Đào Gia Thiên đang ở dưới tầng?
Cô vội vàng đi dép đi trong nhà, cũng không khoác thêm áo, chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu hồng đi xuống tầng, cô đẩy cánh cửa sắt chạm khắc của nhà họ Trọng ra, nhìn về phía trước thì thấy có một chiếc ô tô màu đen dừng ở một chỗ cách đèn đường 20 mét.
Xe của Đào Gia Thiên.
Cô vội vàng chạy đến.
Người đàn ông nhìn thấy hình bóng của cô qua gương chiếu hậu, đẩy cửa xe, đi xuống xe, vừa xuống xe người phụ nữ đã chạy đến, trong bầu không khí mang theo thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, là mùi hương trên người cô, không rõ là mùi hương hoa anh đào của sữa tắm hay là dầu gội đầu, nhưng lúc Đào Gia Thiên ngửi thấy lại cảm thấy vô cùng an lòng.
Anh ôm người phụ nữ vào lòng.
Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của Tống Thấm Như.
Cô không thích anh.
Cô đáng muốn hại anh.
Cô muốn giết chết anh!
Anh ôm Mộc Như Phương rất chặt, dường như muốn nhập người phụ nữ này vào trong xương máu của mình, anh bắt đầu lo lắng, từ trước đến giờ anh chưa từng có loại cảm giác này , không có ký ức, đối với người phụ nữ này ngoài sự hận thù được truyền thụ còn có tình yêu nồng nàn, anh biết, anh yêu cô, cho dù mất đi ký ức anh vẫn yêu cô, anh khao khát có thể khôi phục lại trí nhớ, khao khát có thể…..thật sự có được cô.
“Mộc Như Phương, nói, em sẽ không rời khỏi anh, nói em muốn gả cho anh, nói em thích anh! Nói, em chỉ thuộc về anh!!”
Mộc Như Phương bị anh ôm chặt trong lòng, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên cơ thể người đàn ông này, hai má của cô dán vào ngực anh, mùa này, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên quần áo của người đàn ông, mang theo hơi lạnh của sương, anh ở bên ngoài rất lâu sao?
Sao anh lại hút nhiều thuốc như vậy.
Mỗi một câu nói của anh đều kéo theo sự rung động của lồng ngực.
Trái tim của cô lại đập mãnh liệt.