CHƯƠNG 593: ANH YÊU QUYỀN LỰC CŨNG CẦN CẢ CÔ NỮA
Cô vẫn luôn chờ anh, nhưng mà Dụ Tú Y có nghĩ thế nào cũng không ngờ, khi Tư Dân quay lại, thì tất cả đã thay đổi.
Lúc Dụ Tú Y chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, thì Tư Dân quay về.
Khi ấy, cả thành phố đều biết.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố đã trở về từ Anh, hơn nữa còn mang theo hai mươi bảy phần trăm cổ phần công ty, trở thành cổ đông lớn nhất đứng sau Cố Vụ Thân.
Cũng trở thành phó tổng giám đốc của Cố Thị.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố này, khí thế rất lớn, giống như có lòng muốn chiếm đoạt Cố Thị, tất nhiên Cố Vụ Thân cũng là người có thủ đoạn tàn nhẫn, tuy rằng bên ngoài tỏ vẻ buông lỏng cảnh giác giả vờ cho em mình bước vào Cố Thị, nhưng mà không giao quyền, muốn khống chế anh.
Đương nhiên những chuyện này, đều do Dụ Tú Y hóng được.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố này, hình như do vợ bé sinh ra, vẫn luôn bị nuôi ở bên ngoài không sống trong nhà họ Cố. Từ sau khi ông cụ Cố mất vẫn luôn ở nước ngoài, lần này quay về chính là vì Cố Thị.
Hơn nữa nghe nói, cậu chủ nhỏ này, là chồng sắp cưới của Thiệu Quân Dao .
Thiệu Quân Dao , đương nhiên là Dụ Tú Y biết.
Năm ấy trong trường trung học, sao cô có thể quên được Thiệu Quân Dao.
Là thiên kim nhà họ Thiệu, cũng coi như có quan hệ thân thích xa xa với nhà họ Cố.
Tất cả những chuyện này vỗn dĩ không liên quan chút nào đến Dụ Tú Y cả.
Mãi đến ——
Ngày tổ chức lễ đính hôn của Thiệu Quân Dao và cậu chủ nhỏ nhà họ Cố này.
Đối với Dụ Tú Y mà nói, tuy rằng điều kiện gia đình cô không kém, nhưng mà đối với những tập đoàn giàu có này, thì chỉ là gia đình bình thường, Dụ Thế Duệ đã thăng chức lên cục trưởng, Trần Ny Hạ đã trở thành viện trưởng của hai bệnh viện, mặc dù gia cảnh tốt, nhưng cũng chưa phải là nhà giàu.
Với tư cách là bạn học cùng trường cấp ba với Thiệu Quân Dao, Dụ Tú Y cũng nhận được thiệp mời.
Vốn Dụ Tú Y không định đi.
Nhưng mà Vy Nguyệt lại hẹn cô đi cùng.
Dụ Tú Y cũng đành phải đồng ý.
Đến buổi lễ đính hôn hôm ấy, Dụ Tú Y mới hiểu được, tất cả sự chờ đợi, tất cả những lời thề, đều chỉ là một giấc mơ không có thật.
Lần đầu tiên cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, Cố Tư Dân lộ mặt trước truyền thông.
Anh mặc một bộ vest màu trắng, bên cạnh là Thiệu Quân Dao đang mặc váy cưới.
Trên mặt Thiệu Quân Dao được che bằng một chiếc khăn bằng ngọc trai, che khuất gương mặt ốm yếu của cô, cùng nhau bước đến.
Dụ Tú Y giật mình sững sờ.
Không chỉ có Dụ Tú Y, ngay cả Vy Nguyệt đứng bên cạnh cũng kêu lên một tiếng rồi nắm lấy ngón tay cô: “”Tú Y . . . Tú Y cậu nhìn người này. . .”
Cố Tư Dân .
Cậu chủ nhỏ thần bí nhà họ Cố mới về nước.
Thế mà lại là…
“Tú Y, sao anh ta lại giống Tư Dân thế.”
Đúng vậy, sao anh ta lại giống Tư Dân thế.
Nhưng mà, anh ta tên là Cố Tư Dân, vẫn gương mặt ấy, nhưng lại đang nắm tay Thiệu Quân Dao, tổ chức lễ đính hôn.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Dụ Tú Y sụp đổ ầm ầm.
Cô nhớ lại những ký ức mơ hồ.
Có một buổi tối, Dụ Tú Y nằm cùng Mộc Như Phương.
Cô cất giọng khàn khàn, chậm rãi kể lại chuyện năm đó.
Mộc Như Phương nhìn cô, trên mặt Dụ Tú Y tràn đầy dấu vết đau khổ, cô đang nhớ lại chuyện của mình với Tư Dân , trên môi nở nụ cười nhạt nhẽo, nhớ lại thì những kỷ niệm ấy đúng là những kỷ niệm đẹp khó quên.
Nhưng mà sau đó…
Dụ Tú Y cất giọng khàn khàn, giống như một bà già: “Nhà tớ xảy ra chuyện, khi ba tớ đang phá án thì bị thương do súng bắn, chân không được tốt lắm, mẹ nuôi tớ thì do một lần phẫu thuật sai lầm, bị kiện cáo, phải rời khỏi bệnh viện đến làm bác sĩ trực ban ở một viện phúc lợi, từng ngày trôi qua không giàu có như trước, tớ được sắp xếp vào làm việc trong một bệnh viện, anh ta và Thiệu Quân Dao đính hôn, anh ta đã quay về, anh ta đính hôn với Thiệu Quân Dao, trước đó khi anh ta đi đã từng nói, nói tớ chờ anh ta, tớ đã đợi năm năm, năm nắm sau tớ đợi được đến khi anh ta quay về, nhưng anh ta lại đính hôn với cô gái khác, anh ta về cũng không nói với tớ, nếu không phải tớ và Vy Nguyệt tham gia lễ đính hôn của Thiệu Quân Dao, thì căn bản tớ sẽ không biết… Chồng sắp cưới của cô ấy là Cố Tư Dân, cậu chủ nhà họ Cố này, cũng chính là Tư Dân … sau đó…”
Hai hàng nước mắt chảy ra theo khóe mắt Dụ Tú Y .
“Anh ta trở thành người thừa kế của Cố Thị, cậu ba nhà họ Cố, hơn nữa, còn sắp cưới Thiệu Quân Dao.”
Mộc Như Phương hơi nhíu mày.
Thiệu Quân Dao .
“Nhưng mà anh ta đã muốn cưới Thiệu Quân Dao rồi, mà vẫn còn dây dưa với tớ, khiến tớ sảy thai, nhốt tớ lại trong biệt thự không cho ra ngoài. Thiệu Quân Dao bị suy thận, phải thay thận, không chờ được thận tương thích nên phải lấy một quả thận của tớ.” Dụ Tú Y tiếng nghẹn ngào: “Vì sao vì sao lại trở nên như vậy?”
Mộc Như Phương cầm lấy tay cô an ủi.
Dụ Tú Y lại nói tiếp: “Cậu biết không? Anh ta muốn lấy một quả thận của tớ! Anh ta muốn mổ tớ ra để lấy thận! Anh ta đã từng nói bảo tớ tin tưởng anh ta, bảo tớ tin anh ta, nhưng mà, tớ sẽ không bao giờ tin anh ta nữa.”
Sau khi Dụ Tú Y ngủ, trên gương mặt vẫn đầy nước mắt.
Mộc Như Phương đắp chăn giúp cô, sau đó lấy điện thoại ra gửi cho dì Tang một tin nhắn.
“Dì Tang, tôi ở nhà bạn mình, có vài việc nên tối nay sẽ không về nhà nữa.”
Dì Tang lập tức trả lời: “Cô chủ, phải chú ý an toàn nhé, có chuyện gì thì phải nói với người nhà.”
Những lời này, khiến Mộc Như Phương cảm nhận được sự ấm áp.
Cô ra ngoài sân thượng.
Mộc Như Phương do dự một chút, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Tề Sâm, điện thoại kêu ba tiếng, vẫn không có người nghe, chứng tỏ Tề Sâm đang không tiện nghe máy. Mộc Như Phương ngồi trên ghế sofa ở sân thượng nhỏ chờ, khoảng hai mươi phút sau thì Tề Sâm gọi điện lại.
“Vừa rồi tôi đang họp.”
Mộc Như Phương cảm thấy đôi khi mình không nói được cũng rất mệt mỏi, cô gửi một tin nhắn: “Anh biết nhà họ Thiệu không?”
“Nhà họ Thiệu? Biết, sao thế, muốn biết chuyện gì?”
“Nhà họ Thiệu có một vị thiên kim tên là Thiệu Quân Dao.”
“Ừ, mấy năm trước đã gả cho cậu ba nhà họ Cố, có điều hình như sức khỏe của Thiệu Quân Dao không được tốt lắm.”
“Anh có thể giúp tôi, đặt một chiếc máy bay riêng không?” Mộc Như Phương lại gửi một câu.
Tề Sâm nhíu mày: “Sao thế, cô Mộc chuẩn bị chạy trốn khỏi cuộc hẹn sao?”
“Một người bạn của tôi, muốn rời khỏi Hải Châu, nhưng mà thân phận bị hạn chế, dù di chuyển bằng bất kỳ phương tiện giao thông nào đều bị phát hiện.”
“Bất kỳ thứ gì? Đi thuyền cũng không được sao?”
“Không được.”
“Đã đắc tội với ai? Dù sao cũng phải nói rõ với tôi một tiếng chứ, nếu lỡ tôi giúp cô một chút, cũng đắc tội với người ta, thì khoản nợ này tôi gánh chịu cũng rất oan uổng.”
Mộc Như Phương: “Người muốn anh chết cũng không ít, thêm một tên nữa cũng không sao.”
“Ôi!!! Cô Mộc, cô thật sự không đau lòng cho tôi.” Quả thực, đối thủ một mất một còn của Tề Sâm có nhiều thêm một người thì cũng không sao.
Mộc Như Phương nói: “Người bạn tôi muốn tránh, là Cố Tư Dân.”
Tề Sâm nheo mắt lại: “Cô Mộc, cô nói với bạn cô một câu, tôi vừa mới bàn chuyện làm ăn với Cố Tư Dân , họp với nhau gần hai tiếng đồng hồ, anh ta đã cho tôi một nhát dao, quẫy nhiễu dự án của tôi, hay lắm, lần này tôi giúp cô miễn phí, không cần phải trả công bất cứ thứ gì, khiến Cố Tư Dân khó chịu thì tôi sẽ vui vẻ.”
“Cảm ơn!”
“Cảm ơn, cô Mộc, chỉ một câu cám ơn nhạt nhẽo thì không có ý nghĩa gì cả.”
“Không phải anh nói, không cần đền đáp sao?”
“Gặp nhau, rồi hôn tôi một cái coi như xong.”
Đối với lời trêu chọc của Tề Sâm, Mộc Như Phương cảm thấy rất tẻ nhạt.
Tống Tinh Tuyệt ra khỏi sân bay, người đàn ông này mặc một bộ quần áo đen, ánh mặt trời vây quanh anh ta làm nổi bật lên dáng người cao gầy đẹp trai hấp dẫn vô số ánh mắt, ai không biết còn tưởng rằng đây là ngôi sao nào đó, lập tức có rất nhiều người qua đường láy điều thoại ra chụp ảnh.
Một chiếc xe Bentley dừng trước cửa ra sân bay.
Tống Tinh Tuyệt lên xe.
Cũng vào đêm hôm đó, lại có một chiếc du thuyền chậm rãi cập bến, rồi ra khỏi Hải Châu.
Dụ Tú Y ở trên chiếc du thuyền đó.
Con đường đáng tin cậy nhất để bọn họ rời khỏi, cũng là con đường khiến người khác để ý nhất, chính là thuyền.
Hai chiếc thuyền đồng thời khởi hành.
Vì muốn che giấu tai mắt người khác.
Nhưng mà không ngờ được chính là, khi chiếc du thuyền đầu tiên đang chạy bình thường, thì đột nhiên trên thuyền sảy ra bạo loạn, trên thuyền có nhân viên lên cơn đang trả thù điên cuồng. Xế chiều hôm đó tin tức được gửi đến, nghe nói là trên thuyền có một người làm ăn, thiếu nợ vay nặng lãi, chọc phải đối phương nên dẫn đến họa sát thân, những tên giết người kia vốn chỉ định giết người làm ăn kia thôi, nhưng mà không ngờ, du thuyền bị mất kiểm soát tất cả đều chìm xuống đáy biển.
Tổng cộng 55 người.
Còn Dụ Tú Y, đang ở trên một chiếc thuyền khác, đã ra khỏi Hải Châu .
Khi biết chuyện này, sau lưng Mộc Như Phương đổ đầy mồ hôi lạnh, ai cũng không ngờ tới, sẽ sảy ra chuyện như vậy.
Trên đời đúng là không thể đoán trước được điều gì.
Nhưng mà vì thế, nên Dụ Tú Y đã tránh né được Cố Tư Dân đuổi theo.
Khiến Cố Tư Dân nghĩ lầm, rằng cô ở trên chiếc thuyền bị đắm kia.
Trong căn phòng cao cấp với đầy tủ tiện nghi.
Cố Tư Dân nghe người dưới báo tin: “Chúng tôi tìm hiểu được cô Dụ muốn vượt biên trái phép ra khỏi Hải Châu , muốn đi từ bến thuyền từ cảng biển 306, nhưng mà không ngờ… Trên thuyền có kẻ giết người muốn giết Lí Xương Quốc chủ xí nghiệp Chấn Hằng, cả con thuyền đã bị chìm rồi, hiền giờ vẫn đang tìm kiếm!”
“Cậu nói gì?” Sắc mặt của anh tối đi.
Cấp dưới thì thấy sắc mặt của Cố Tư Dân , thì vô cùng sợ hãi, anh ta nói: “Con thuyền đi từ bến cảng 306 bị đắm rồi, bây giờ đang vớt lên.”
Trước mắt Cố Tư Dân là một mảnh u ám.
Anh đứng dậy, ngực đau đớn kịch liệt, rồi phun ra một búng máu, anh lui về phía sau hai bước, giống như không đứng vững được, cấp dưới thấy thế lập tức bước đến đỡ anh: “Tổng Giám đốc Cố, Tổng Giám đốc Cố.” Anh ta vội vàng gọi người bên ngoài: “Trợ lý Hà, gọi bác sĩ đến!”
Trên người Cố Tư Dân vốn dĩ có vết thương cũ chưa lành, lúc này lại đột nhiên phát tác, trên áo sơ mi trắng nhuốm màu máu đỏ tươi, anh chậm rãi nhắm mắt lại để trợ lý đỡ lấy người anh.
Tiếng gọi kinh hoảng hướng ra bên ngoài: “Bác sĩ, nhanh lên!”
Trong khoảnh khắc khi Cố Tư Dân hôn mê, trong đầu của anh hiện lên gương mặt của Dụ Tú Y.
Vì sao…
Vì sao phải đối xử với anh như vậy.
Tú Y . . .
Anh đã nói em phải tin anh…
Vì sao không tin anh…
Anh cần quyền lực, cũng cần có cô.
–
Sau khi Mộc Như Phương thành công đưa Dụ Tú Y ra khỏi Hải Châu, thì một số điện thoại lạ gọi đến cho cô.
“Cô Mộc, tôi là Tống Tinh Tuyệt , tôi chờ cô ở tầng trên cùng của nhà hàng sân vườn Giang Cư Uyển.”
Tống Tinh Tuyệt .
Đây là lần đầu tiên Mộc Như Phương nghe thấy cái tên này.
Cô quay về nhà họ Trọng một chuyến, sửa sang lại bản thân một chút, thay một bô quần áo khác, sau đó bắt xe đến Giang Cư Uyển.
Giang Cư Uyển là một khu buôn bán sầm uất, tầng cao nhất là một nhà hàng sân vườn ngoài trời trong tòa nhà công sở 88 tầng.
Cách trang trí rất lãng mạn, thanh nhã, xa hoa.
Là một nhà hàng có tiếng hơn nữa còn có đặc sắc riêng.
Mỗi lần tới đều phải xếp hàng hẹn trước một tuần.
Sau khi Mộc Như Phương ra khỏi thang máy, thì đập vào mắt là cửa ra vào của nhà hàng này.
Phong cách chủ đạo của nhà hàng này là “Lãng mạn.”
Cửa ra vào mỗi ngày đều được xếp đầy hoa hồng New Zealand được vận chuyển bằng đường hàng không đến.
Hoa hồng màu xanh tươi mát mang theo hương thơm ngào ngạt, làm bầu không khí tràn ngập hương hoa
Trong nhà hàng, lúc này cũng có không ít người đang dùng cơm.
Kiểu nhà hàng cao cấp thế này chưa bao giờ chật kín, đều để lại vài bàn trống, cho dù có người muốn hẹn trước cũng không được. Vị trí trống này tạo nên bầu không khí thanh nhã không tấp nập chen chúc, bọn họ thích tạo ra không gian lãng mạn như vậy.
Người đàn ông này có khí chất rất đặc biệt.
Trẻ tuổi.
Mặc một bộ vest màu lam, cài một chiếc khuy hình khổng tước.
Đeo đồng hồ Rolex.
Hai chân vắt lên nhau, giống như đang đợi ai đó.