CHƯƠNG 408:CHỈ CÓ MỘT SỐ LIÊN HỆ
Tần Nhược Tuyết này có vẻ như trong đám tiểu thư có chút danh tiếng, bên cạnh dẫn theo một người chị em, đứng chặn Mộc Như Phương ở đó.
Vũ hội vừa mới kết thúc nhưng yến hội vẫn chưa tan, đang tiếp tục diễn ra.
Mộc Như Phương vốn muốn đi tìm Đào Gia Thiên nhưng quần áo đã ướt rồi, cô phải đi chỉnh sửa lại, vượt qua Tần Nhược Tuyết và cô gái đứng bên cạnh cô ta đang chặn ở trước mặt, tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.
Tần Nhược Tuyết mặc dù châm biếm vài câu nhưng ở đây đều là những người có thân phận cao quý, cho dù không vui nhưng cô ta cũng không thể tiếp tục cản Mộc Như Phương lại, nếu bị mọi người túm tụm lại thì thật là mất mặt, nhìn theo bóng lưng của Mộc Như Phương, nói mấy câu với cô bạn bên cạnh.
Cô bạn đó có chút sợ sệt.
Dù sao thì cô ta cũng không phải là Tần Nhược Tuyết, không có gia thế tốt như cô ta.
“Chị Nhược Tuyết, như vậy e là không hay lắm…”
Tần Nhược Tuyết lạnh lùng đáp: “Không phải chỉ dựa vào khuôn mặt sao? Em thấy Hải Châu này có mấy hào môn thế gia nào họ Mộc không? Sợ cái gì chứ? Xảy ra chuyện gì, đã có chị gánh vác, em trước đây không phải nói thích một chiếc túi xách hiệu GG sao, loại số lượng có hạn? Chị ngày mai tặng em là được rồi.”
“Thật sao?”, cô ta mắt sáng lên, có chút do dự, có vẻ như chiếc túi giá 900 triệu càng có sức hấp dẫn hơn: “Chị Nhược Tuyết, chuyện của chị chính là chuyện của em, em nhất định sẽ giúp chị.”
–
Mộc Như Phương dùng khăn giấy lau vết nước dính trên váy, mặc dù nước chanh nhìn có vẻ là trong suốt nhưng sau khi khô lại thì nhất định sẽ lưu lại vết hơn nữa nó còn dính vào da, căn bản không thể mặc nữa.
Cô chán nản bước ra khỏi phòng vệ sinh, không ngờ một cô gái trang điểm mặc quần áo trang điểm bước đến gần: “Cô Mộc đúng không?”
Thấy Mộc Như Phương gật đầu, cô nhân viên đó nói: “Cô Mộc, chủ nhân nhà tôi đã chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục, mong cô hãy thay nó.” Vừa dẫn Mộc Như Phương về phía trước vừa nói: “Cô Mộc, mời đi theo tôi.”
Mộc Như Phương hơi do dự nhưng vẫn đi theo vì trang phục cô ướt rồi, bên ngoài là một nơi sang trọng như vậy, thực sự không thể tiếp tục mặc nữa: “ Chủ nhân của cô là ai?”
Cô nhân viên kia mỉm cười, lúc đó đã bước đến trước cửa một phòng nghỉ, cô nhân viên mở cửa: “Cô Mộc, mời cô.”
Mộc Như Phương gật đầu bước vào, trước mắt cô tối đen, đột nhiên cảm thấy bất an, muốn ra ngoài thì sau lưng: “phịch” một tiếng, cánh cửa bị đóng rồi.
Mộc Như Phương nắm chặt tay, cô quay người lại, nhìn vào cánh cửa tối đen, cô nhanh chóng bước lại đó, muốn mở cửa bước ra, phát hiện cửa đã bị khóa ngoài rồi.
Ánh sáng tối tăm mịt mù.
Có một mùi rượu nồng nặc.
Nghe kĩ, trong căn phòng yên lặng này, còn có tiếng hơi thở nặng nề.
“Ai vậy..”, một giọng nói khàn khàn vang lên, sau đó ánh điện đột nhiên sáng lên.
Lưng cô dựa chặt vào tường.
Cô nhìn rõ người trong phòng, một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn nhưng đôi mắt sưng phù, vừa nhìn đã biết là dạng người ăn chơi phóng đáng: “Mỹ nhân ở đâu tới đây?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, ngay cả lúc sợ hãi cũng đẹp như vậy, anh ta không biết Hải Châu còn có người tuyệt sắc như vậy.
Nhan sắc này, không thể dùng từ ít gặp để hình dung, mà phải là hiếm gặp, anh ta đã đi hết các quán bar, hộp đêm tại Hải Châu nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt.
Vẻ đẹp khiến người ta thần hồn điên đảo.
Mộc Như Phương thấy ánh mắt đầy dục vọng của đối phương, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô không biết tại sao nhân viên đó lại đưa mình vào đây, hiển nhiên, không phải vô ý mà là có người cố tình sắp đặt.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, cô không quen biết.
Rốt cuộc anh ta là ai.
Chỉ có điều những chuyện này bây giờ không phải lúc để nghĩ tới, quan trọng nhất là phải rời khỏi đây.
“Anh là ai, mau thả tôi ra ngoài.”, giọng nói của cô tuy khàn khàn nhưng rất rõ ràng.
Mỹ nhân như vậy, cho dù là giọng nói khàn thì điều đó vẫn khiến người khác không khỏi động tâm.
Anh ta từng bước từng bước tiến tới, muốn biết cô ta khi kinh ngạc, sợ hãi, chống cự sẽ có biểu cảm ra sao: “Người đẹp, em yên tâm, so với người đó của em, anh còn hào phóng hơn, tiền của, ngọc ngà, chỉ cần làm cho anh vui, tất cả đều sẽ là của em.”
Mộc Như Phương rất ghét khuôn mặt của mình.
Cô rất căm hận nó, mặc dù đây là thứ mà rất nhiều các cô gái mong muốn, ngưỡng mộ, đố kỵ nhưng cô một chút cũng không, nếu không phải vì khuôn mặt này, cuộc đời của cô có lẽ sẽ yên bình hơn.
Đàn ông, chẳng qua cũng chỉ có mấy loại, nhưng đa phần khi nhìn thấy cô thì ngọn lửa dục vọng đều sẽ dâng trào.
Nguyên nhân, đều là vì khuôn mặt của cô.
“Anh ấy tính tình không tốt, nếu biết tôi có chuyện gì, nhất định sẽ không tha cho anh đâu.” Mộc Như Phương lấy từ trong túi một chiếc điện thoại, là hôm nay Diên Phong đã đưa cho cô, trong đó chỉ có một số liên lạc, đó chính là-
Đào Gia Thiên!