Ánh mắt Minh Lê rất độc đáo, Mộc Như Phương lúc đầu nghĩ là chỉ tùy tiện mua mấy món đồ, nhưng không nghĩ tới, Minh Lê đưa cô đi vào các cửa hàng thương hiệu theo phong cách trẻ, mua mười mấy món đồ, Mộc Như Phương cũng không thể nói chuyện, nhiều lần, lúc Minh Lê quẹt thẻ, đều ra hiệu Minh Lê không nên mua nhiều như vậy, Minh Lê nói: “Tôi không có con gái, tôi cùng Hoài Viễn vẫn luôn nghĩ đến nếu có thể sinh được một cô con gái thì tốt, nhưng sinh liền là một đứa con trai.” Minh Lê có chút buồn: “Thân thể tôi không được tốt, có một đứa con trai cũng đã rất thỏa mãn, nhưng vẫn buồn vì không thể có con gái. Nếu tôi có con gái, nhất định cho nó ăn mặc thật xinh đẹp, để cả đời nó sẽ như một tiểu công chúa.”
“Cái này, cái này, còn có cái này, cầm thử xem.” Minh Lê chọn lấy mấy món, nhân viên bán hàng chọn size phù hợp với Mộc Như Phương, đưa Mộc Như Phương đi thử quần áo.
Mộc Như Phương thân hình hơi gầy, đặc biệt là trong những tháng gần đây. Một chiếc váy có thắt lưng, nhân viên bán hàng đã chọn số nhỏ nhất, những không nghĩ tới, phần eo có chút lỏng và ngực hơi kích, chiếc váy này kiểu dáng rất được, màu xanh lá cây trong suốt, dài đến đầu gối, mặc kiểu gì cũng rất thích hợp.
Mộc Như Phương cũng thật thích.
Nhân viên bán hàng không nghĩ tới dáng người Mộc Như Phương lại tốt như vậy, nhìn như gầy yếu nhưng vóc dáng lại đẹp đến kinh người, đi lấy một bộ trang phục cỡ lớn hơn: “Tiểu thư, bộ y phục này rất hợp với ngươi, màu xanh lá cây, chất liệu hơi dày, mùa xuân, thu có thể phối hợp với áo khoác lông dê màu trắng.”
Mộc Như Phương nhìn chính mình trong gương.
Bộ y phục này thật sự là hơi rộng.
Thế nhưng lấy chiếc váy cỡ lớn hơn, bộ ngực thì vừa nhưng phần eo thực sự có chút quá lỏng, nhân viên bán hàng chọn một chiếc đai lưng màu đen, cột thành hình nơ con bướm, làm vòng eo con kiến của Mộc Như Phương thêm nổi bật: “Tiểu thư, bộ váy này quá phù hợp với cô.”
Nhân viên bán hàng nói những lời này đều là thật lòng, cô bán hàng ở đây hơn hai năm, người tới mua hàng không ít những vị tiểu thư xinh đẹp, nhưng mà vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt này, đúng là lần đầu tiền gặp qua, mà vị phu nhân ưu nhã đang ngồi đợi ngoài kia, khí chất càng ôn hòa, là xuất phát từ danh môn, mua hàng cũng không cần tính toán, nhân viên mua hàng cũng hết sức phối hợp, hi vọng tháng này sẽ được tăng lương thêm một chút.
Minh Lê chọn lựa mấy bộ quần áo, để một nhân viên khác mang đến phòng thay đồ cho Mộc Như Phương, sau đó ngồi trên ghế nghỉ ngơi chờ, Mộc Như Phương mỗi lần thay xong sẽ đi ra để cho bà xem, Minh Lê tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này, bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái.
Đứa con đầu lòng của bà là sinh non.
Sau đó thân thể của bà bị tổn thương nghiêm trọng, không có cách nào để mang thai được, về sau thật vất vả mới mang bầu con trai, liều mạng giữ gìn cái thai này, nhưng bà và Trọng Hoài Viễn vẫn luôn tiếc nuối, nếu có một cô con gái thì tốt biết mấy, đây cũng là cái gai trong lòng bà.
Mộc Như Phương đi tới.
Minh Lê hai mắt tỏa sáng.
Bởi vì cô gái trước mặt này, quá đẹp, bộ dáng quá mức xinh đẹp, bà trầm tư vài giây, đứng lên: “Cái này thật đẹp, gói lại đi.”
Cái váy này giá trị tám chữ số, nhân viên bán hàng cao hứng gật đầu: “Vậy những chiếc váy còn lại này…” Cô tôi chỉ những chiếc váy trong phòng thay quần áo kia.
Minh Lê: “Đều gói lại.”
“Vâng! !” Mấy người nhân viên bán hàng trong nhát mắt hào hứng bận rộn gói đồ.