CHƯƠNG 555: HỒI ỨC (3)
Cô chớp chớp mắt.
Bà Trần sờ hai má Tang Lạc: “Hôm nay chú Tống đi ra ngoài mua đồ, Tang Lạc muốn ăn gì kêu chú mua à?”
Tang Lạc gật đầu: “Con muốn mua…lê cho mẹ ăn.”
Bà Trần có một người con trai ở thành phố lớn đã lâu không về, mấy năm trước còn có tin tức, nhưng dần dần bốn năm năm cũng không thấy có tin gì gửi về. Bà cử người đi vô số lần nhưng vẫn không tìm thấy.
Bà Trần tuy rằng không bỏ cuộc, nhưng đối với thành phố bên ngoài kia, bà cũng không thể xông xáo được. Lâu ngày, chuyện này dần vào quên lãng.
Bà Trần hầu như ngày nào cũng nhớ đến con trai mình, nhưng cũng chẳng có cách nào cả, cuối cùng có một lần bà rời thôn đi ra ngoài, con trai cũng không tìm được, báo cảnh sát cũng vô dụng, tình cờ lại mua được một bé gái khác.
Đứa bé gái đáng yêu này bị bọn bắt cóc bán đi, Bà trong lúc nhất thời không đành lòng, đem tất cả tiền bạc đem theo bên mình mua đứa bé. Mua rồi bà bèn dắt nó theo mình trở về dược tộc.
Bé gái này chính là Tang Lạc.
Đã ba năm trôi qua rồi.
“Tang Lạc ngoan.” Mấy năm nay có đứa bé ở bên, bà Trần cũng dần quên đi đứa con trai của mình, chẳng còn cách nào, biển người mênh mông…
Bà Trần xoa trán Tang Lạc, trên đó quấn một lớp băng gạc: “Tang Lạc à, để mẹ đi hái thuốc cho con. Có đau lắm không?”
Tang Lạc gật gật đầu.
Đau, nhất định là rất đau.
Trong lòng bà Trần càng bất mãn đối với đám trẻ kia. Bà chuẩn bị đưa Tang Lạc đến nhà tìm cha mẹ bọn họ đòi công bằng, nhưng bị Tang Lạc kéo lại.
Ngày thứ hai, Tang Lạc cảm thấy chỗ bị thương ở bàn tay tối qua có chút ngứa ngáy.
Vết thương trên trán còn ngứa hơn nữa.
Bàn tay và đầu gối đều bị rách da. Tang Lạc cũng không chú ý. Buổi trưa khi giúp bà đi phơi thảo dược, cô phát hiện những vết thương kia kết thành vảy rơi xuống, lộ ra lớp da mới.
Điều này khiến bà cảm thấy kinh hãi.
“Tang Lạc…”
Tang Lạc bé nhỏ bị dọa đến hoảng sợ.
Bà nắm lấy bàn tay Tang Lạc, quan sát thật một cách kỹ lưỡng, hôm nay đã đóng vảy rơi ra rồi, năng lực tự lành vết thương này….
Lần này, bà lập tức đóng ngay cổng lại.
Ngày thường vào buổi tốt mịt bà mới đóng cổng. Cổng nhà bà luôn rộng mở, bởi vì dược tộc có rất ít người ngoài tới lui.
Bà Trần kéo Tang Lạc vào trong nhà.
Bà vén ống quần Tang Lạc lên, phát hiện ra vết rách tối qua hôm nay đã rơi vảy ra rồi. Chỉ trong vòng một ngày, vảy đã kết rơi xuống lộ ra làn da non mịn. Sự sợ hãi trong lòng bà Trần lại càng tăng thêm.
Tang Lạc cũng phát hiện ra bản thân mình có đôi chỗ không giống với người thường.
Tang Lạc luôn nhớ rõ, lúc đó bà Trần đột nhiên thay đổi ánh mắt, trong ánh mắt đó mang theo kinh hãi, còn có không thể tin được. Bà nắm chặt lấy tay Tang Lạc, dặn dò cô: “Tang Lạc, chuyện này con nhất định không được nói với ai.”
Tang Lạc lúc đó còn không biết thể chất của mình lại đặc biệt đến thế, năng lực tự liền vết thương rất tốt. Cô nhìn bà Trần nghiêm trọng như vậy liền gật đầu.
Đây là dược tộc, mọi người trong thôn nhiều ít đều am hiểu kiến thức dược lý.
Không có bất kỳ loại thuốc nào có thể khiến vết thương của con người lành lại chỉ trong một đêm.
Bà Trần từ ngày hôm đó trở đi luôn lo lắng buồn rầu, bà nhìn Tang Lạc ngây ngô thuần khiết như vậy nên càng phải giữ kín bí mật này. Mà ngày thứ hai, vết thương trên trán Tang Lạc kết vảy, vết thương lớn như thế vậy mà không để lại chút sẹo nào.
Ngày thứ hai, chú Tống đi mua đồ bên ngoài đã trở về, mang cho Tang Lạc những quả lê ngọt mọng. Chú Tống nhìn thấy băng gạc quấn trên trán Tang Lạc: “Hả! Tang Lạc bé nhỏ bị sao thế này? Làm sao lại sứt trán chứ?”
Đứa bé có khuôn mặt dễ thương, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt to long lanh. Chú Tống bình thường cũng rất thích đứa bé này: “Làm sao lại vậy? Lần sau cẩn thận hơn nhé.” Nói xong lại lấy từ trong túi ra một hộp chocolate. Đây là ông định mang về cho con gái mình Tống Tiểu Duy. Con bé Tống Tiểu Duy này rất thích ăn chocolate. Ông lấy ra vài viên đưa cho Tang Lạc.
Tang Lạc cũng không nói vết thương trên đầu cô chính là do con gái ông gây ra. Cô bé nhỏ giọng nói cảm ơn, cầm lấy lê rồi đóng cổng.
Chú Tống đã về đến nhà.
Vợ ông đi đến đón lấy chiếc túi của ông, Tống Tiểu Duy cũng chạy lại: “Ba ơi.”
Chú Tống ôm đứa con gái thơm một cái: “Con gái ngoan, nhớ ba rồi à.”
“Ba, chocolate của con đâu? Không phải nói rằng ra ngoài sẽ mua quà cho con sao?” Gia cảnh nhà chú Tống không tệ, nhà chú là nhà hai tầng trát xi măng. Thím Tống đi đến lấy từ trong túi hộp chocolate, Tống Tiểu Duy vừa nhìn thấy lập tức vui vẻ cầm lấy, vừa mở ra xem: “Ba, làm sao lại ít đi vậy, không phải ba lại ăn vụng trên đường rồi chứ?”
Chú Tống đáp: “Cái thứ ngọt ngấy này ba chẳng thèm ăn. Vừa rồi khi đem đồ đến cho bà Trần, nhìn thấy con gái bà ấy, liền đưa cho Tang Lạc vài viên, đều là bạn của con cả mà.”
Chú Tống nới với vợ: “Trán đứa bé đó chẳng hiểu sao lại thương.”
Vừa nghe đến Tang Lạc, thím Tống liền trừng mắt liếc nhìn Tống Tiểu Duy, sau đó nói với chú Tống: “Tiểu Duy và đám Gia Thụ không biết đúng sai liền đẩy Tang Lạc một cái…”
Bởi vì chuyện này, vợ chú Tống đã khiển trách Tống Tiểu Duy. Ngày hôm qua gặp bà Trần trên đường, bà liền đi đến tạ lỗi với bà Trần, nhưng bà ấy cũng không thèm để ý, điều này khiến bà cảm thấy mất mặt.
Chú Tống vừa nghe: “Làm sao lại như vậy?”
Chú không hay quản chuyện gia đình, mọi việc đều giao cho vợ quản lý. Ngày thường chú hay bận việc vận chuyển trong xóm ngoài thôn, cũng thường xuyên đi mua đồ cho thôn, đem dược liệu trong thôn mang ra ngoài bán, làm gì có thời gian quản chuyện lặt vặt trong nhà.
Nào có ngờ rằng, con gái mình mới nhỏ tuổi mà lại ngang ngược đến thế.
Vợ chú đáp: “Anh đừng tức giận, em mắng Tiểu Duy rồi, con biết lỗi sai rồi.”
Lúc này, Tống Tiểu Duy cũng biết ba mẹ cãi nhau bởi vì mình. Cô bé ôm hộp chocolate, nhỏ giọng khóc nhè: “Con…con không có đẩy…con không nghĩ là…” Nó cũng sợ hãi, lúc đó nhìn khuôn mặt Tang Lạc toàn là máu, trở về nhà cả trằn trọc cả đêm không ngủ được. Ngày thứ hai nó liền đem chuyện này kể với mẹ, mẹ nó mắng một hồi, nó cũng biết lỗi rồi.
“Được rồi, được rồi.” Thím Tống nói.
Chú Tống và vợ đi vào phòng.
Tống Tiểu Duy miệng đang ăn chocolate, mắt liếc nhìn vào căn phòng. Không biết ba mẹ đang nói chuyện gì nhưng thỉnh thoảng lại nhắc đến tên của cô bé. Nó cúi đầu bước ra khỏi nhà, cầm lấy hộp chocolate đi lang thang trên đường, vừa vặn đến ngã rẽ dẫn ngõ nhà bà Trần. Nhà bà Trần là nhà thứ ba trong ngõ, Tống Tiểu Duy liền đi vào.
Cô gõ cửa.
Người mở cửa chính là Tang Lạc.
Cô bé vừa gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt sũng, trên đầu vẫn còn quấn băng gạc. Tống Tiểu Duy có chút chột dạ: “Tang Lạc, xin lỗi nhé. Tớ lần trước không phải cố ý đâu…Tớ không định đẩy cậu…”