Quả nhiên như là Mộc Như Phương suy đoán như vậy, Đào phu nhân tìm tới.
Đó là vào ngày thứ bảy.
Đào phu nhân Tống Như Thấm cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tình cảm giữa bà và Đào Gian Thiên, nên không đến biệt thự của Đào Gia Thiên tìm cô.
Mà là sau khi Mộc Như Phương đến thăm Nặc Nặc trở về.
Diên Phong mặc dù vệ sĩ của Đào Gia Thiên, nhưng là Tống Như Thấm suy cho cùng vẫn là phu nhân của Đào gia, vợ cả của Đào Kiệt, Diên Phong không dám không nghe theo, cung kính nói: “Đào phu nhân, ngài đã tới.”
Cửa sổ xe từ từ thu xuống, lộ ra khuôn mặt được bảo dưỡng cực kỳ tốt của Tống Như Thấm, nhưng dấu vết của thời gian cũng không thể tránh khỏi, một phụ nữ ngoài 50 tuổi, bà rất quan tâm đến dáng người của mình, trên người mặc chiếc váy sườn xám, ôm trọn dáng người, hướng Mộc Như Phương nói: “Mộc tiểu thư , bên kia có quán cà phê, bồi tôi đi uống một chút đi.”
“Vâng.”
Tống Như Thấm nhìn Diên Phong: “Chút chuyện nhỏ này, cũng không cần quấy rầy Gia Thiên, công ty rất bận.”
Diên Phong cúi đầu: “Vâng, phu nhân.”
Hắn tự nhiên hiểu ý của Tống Như Thấm.
Nhiệm vụ của hắn là giám thị và bảo vệ Mộc Như Phương, chỉ cần Mộc Như Phương không có việc gì, tự nhiên có thể không cần thông báo đến Đào Gia Thiên.
Xe dừng ở cổng, Diên Phong đợi ở trong xe.
Mộc Như Phương theo Tống Như Thấm đi vào trong quán cà phê.
Quán cà phê tĩnh mịch yên tĩnh, trong không khí có tiếng âm nhạc êm dịu, nhân viên tạp vụ bưng cà phê đi tới.
“Hai vị, cà phê đã đến ạ.”
“Mộ Dung Hạnh Nhi, các mạng này của ngươi, thật sự là lớn a.” Tống Như Thấm không có chút nào ngụy trang ánh mắt chán ghét khi đối diện với người phụ nữ xinh đẹp này.
“Mạng của tôi, là lớn.” Mộc Như Phương bưng li cà phê lên, đã có người mời cô uống cà phê, sao cô có thể không vui vẻ mà uống.
“Mộ Dung gia tiểu thư, người chính là tồn tại một cách dư thừa, năm đó, nhẽ ra cô nên chết rồi.”
“Thế nhưng, tôi lại còn sống.” Mộc Như Phương tiếng nói khàn khàn, đáy mắt lạnh lùng, một đôi mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ duyên dáng và sang trọng trước mặt: “Đào phu nhân, tôi chính là còn sống, còn sống cực kỳ khỏe mạnh, còn sinh cho Đào Gia Thiên một đứa bé.”
Hai chữ đứa bé, cô cắn răng thật chặt.
Mộc Như Phương nhìn biến hóa trên mặt của Tống Như Thấm, cô liền hiểu ra, vì sao Đào Gia Thiên lại hiểu lầm Nặc Nặc không phải con của hắn, phía sau quả nhiên chính là Tống Như Thấm động tay động chân.
Động tay động chân trên kết quả xét nghiệm DNA.
Chính là sau khi Đào Gia Thiên rồi mới hận thù mình, chán ghét mình, nghĩ lại, một người đàn ông chán ghét mình, hận mình, khi biết được tin tức đứa trẻ không phải con của mình, khẳng định hận ý lại càng thêm sâu, căn bản sẽ không thèm đi kiểm chứng lại, căn bản trong đầu sẽ không xuất hiện suy nghĩ ấy nữa.
Mà Tống Như Thấm, chính là lợi dụng sự căm thù của Đào Gia Thiên với cô.
Bởi vì phát hiện Nặc Nặc không phải là của con của mình, nên đối với cô về sau lại càng thêm chán ghét.
Không thể không nói, nước cờ này của Tống Như Thấm đi rất tốt.
Đem cô tính toán trong lòng bàn tay.
“Cái gì mà con của Gia Thiên, Đào gia chúng tôi sẽ không thừa nhận một cái nghiệt chủng như vậy.” Tống Như Thấm ưu nhã uống một ngụm cà phê.
Mộc Như Phương bị hai từ ‘Nghiệt chủng’ làm nội tâm đau nhói, đây là con gái của cô, Nặc Nặc chỉ là con của riêng cô.
“Nghiệt chủng?” Miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm đọc hai chữ này, đáy mắt hiện lên tia mỉa mai, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng hiện lên vài phần lạnh lùng, giọng nói của cô từ khi hồi phục vẫn khàn khàn: “Đào phu nhân, bà nghĩa rằng ở phía sau động chân động tay, liền cho rằng không ai ngờ tới hay sao?”
Cô uống một ngụm cà phê, vị đắng chát của cà phê mang theo hương vị ngọt ngào của sữa, cứ như vậy nhìn vị Đào phu nhân kia, lưng thẳng tắp, nhìn khuôn mặt tức giận của Đào phu nhân, cô nhẹ nhàng cười: “cô tốt nhất có thể đảm bảo, hắn mất trí nhớ cả đời.”
Đàm phu nhân sắc mặt rốt cuộc không kiềm chế được, nhìn người phụ xinh đẹp trước mặt, giờ phút này không còn dáng vẻ ung dung tỉnh táo, sắc mặt xấu xí dữ tợn: “Mộc Như Phương! ! Cô đang mơ tưởng câu dẫn con của tôi.”
Đào phu nhân ngực phập phồng, xách túi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Mộc Như Phương ngồi trên ghế, tiếp tục uống li cà phê, mãi cho đến khi uống hết, cô mới đứng dậy, đi ra khỏi quán.
Đối diện ánh nắng chiếu xuống.
Cô không cảm nhận được sự ấm áp.
Diên Phong xe dừng ở cổng, sau khi thấy Đào phu nhân đi ra, Mộc Như Phương còn chưa ra, đang chuẩn bị vào tìm, đã nhìn thấy Mộc Như Phương từ bên trong đi tới, tóc dài xõa vai, mặc một bộ quần áo rộng đơn giản, nhìn qua thấy thân hình rất gầy gò.
“Mộc tiểu thư.”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng ‘Ân’ một tiếng, lúc cúi đầu xuống, gương mặt cô mang theo vết bàn tay đỏ rõ ràng, trên quần áo cũng có vết tích của mất giọt cà phê còn đọng lại.
Diên Phong khẽ giật mình.
Khẽ mím môi: “Mộc tiểu thư, cô lên xe trước.”
Ngoài cửa sổ xe phong cảnh chậm rãi di chuyển, Mộc Như Phương nhìn ra ngoài cửa xe, lúc xe đi qua siêu thị, cô nói: “Diên Phong, dừng xe.”
Diên Phong cũng biết thói quen của Mộc Như Phương.
Mỗi lần trở về đều sẽ đi siêu thị chọn lựa rau quả tươi, buổi tối nấu cơm cho Đào Gia Thiên.
Nhưng là bây giờ.
Trên gương mặt trắng nõn của cô hiện rõ một dấu bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp, không một chút tì vết, bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, hàng lông mi cong vút, đựa như cánh bướm rung động nhẹ nhàng.
“Mộc tiểu thư, chúng ta hay là trở về đi.”
Mộc Như Phương từ trong túi lấy ra một chiếc khẩu trang, đeo trên mặt, sau đó mang theo túi xách mở cửa xe ra, không để ý lời của Diên Phong: “anh ở chỗ này chờ tôi.”
Diên Phong thấy cô vẫn kiên trì, đành phải đáp ứng.
Nhìn bóng lưng của Mộc Như Phương, Diên Phong nhíu lông mày, hắn đã sớm biết Đàm phu nhân không phải nhân vật đơn giản, thuở nhỏ lớn lên ở Đào gia, cánh tay Đàm phu nhân có bao nhiêu cứng rắn hắn đều đã biết.
Dấu tay trên mặt Mộc Như Phương, đoán chừng cũng không gạt được Đào gia.
–
Mộc Như Phương không có trực tiếp đi vào siêu thị, mà là đi toilet trước, cô mở vòi nước, nhìn vào gương, bỏ khẩu trang xuống, rồi nhìn khuôn mặt trong gương của mình, mái tóc dài buông xuống theo chuyển động, cô rửa mặt, cảm giác đau trên má trái vẫn còn.
Một cái tát này, cô đánh không hề nhẹ.
Cô cũng không nghĩ dùng một tát này có thể mang đến hiệu quả gì, cô chỉ là chán ghét hai chữ ‘Nghiệt chủng’ trong miệng Đào phu, đó là con gái của cô, cùng Đào gia không có quan hệ, Đào phu nhân chính là nghĩ Đào Gia Thiên sẽ không nghe giải thích của cô, nên mới không hề lo lắng.
Cửa phòng vệ sinh mở ra từ bên ngoài, tiếng một người phụ nữ đang nói chuyện truyền đến, nương theo tiếng giày cao gót dẫm trên mặt đất, một người mặt bộ tây trang màu đỏ hiệu OL đi tới, đang nói chuyện điện thoại: “Uy, chuyện này không thuộc quyền quản lý của ta, người tìm Tổng biên tập La đi a.”
Người phụ nữ kia đặt túi xách trên bồn rửa tay, mở vòi nước ra, ngữ điệu đầu dây bên kia hơi không kiên nhẫn, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Mộc Như Phương không cẩn thận động vào túi xách của người phụ nữ kia, lập tức chiếc túi rơi xuống mặt đất.
Đồ vật trong túi rơi ra.
“Thật xin lỗi.” Mộc Như Phương tiếng nói khàn khàn, cúi đầu xoay người giúp cô ta thu dọn đồ đạc, người phụ nữ kia nghiêng cái cổ đè ép điện thoại, nói thêm vài câu sau đó lập tức tắt máy, ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc: “Không có việc gì, chính ta cũng không chú ý đụng một cái.”
Lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy khuôn mặc Mộc Như Phương, mặt mày như vẽ, cô khẽ giật mình, phản ứng mấy giây, Mộc Như Phương nhặt xong đồ đạc rơi trên đất, lần nữa nói một tiếng thật có lỗi, chuẩn bị rời đi.
“Cái kia. . . Cái kia vị tiểu thư này.”
Người phụ nữ mặc áo đỏ mở miệng: “Mặt của cô không sao chứ?” Cô nhìn thấy trên mặt Mộc Như Phương mang theo dấu bàn tay, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, ai lại có thể động tay đánh, chính là quá ghê tởm.
Mộc Như Phương lắc đầu, nói một câu thật có lỗi, sau đó lập tức ra khỏi toilet.
Người phụ nữ áo đỏ cầm di động, nhớ tới Mộc Như Phương, cô là một phòng viên thu thấp thông tin khắp nơi, cô đặc biệt quan tâm đến diện mạo bên ngoài của các cô gái, đối với người xinh đẹp ưa nhìn như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp.
Thật không thể nào tin được.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, ai có thể động thủ mà đánh a.
Nghề nghiệp nhạy cảm khiến cho cô đối với việc này trở nên hiếu kỳ, mang theo túi xách đuổi ra ngoài nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của Mộc Như Phương nữa.
—-
Lúc Mộc Như Phương từ siêu thị đi ra đã là một giờ sau, Diên Phong đỗ xe ở trước cửa ra vào, nhìn thấy Mộc Như Phương đi tới về sau liền lập tức xuống xe, nhận lấy đồ cô vừa mới mua, sau đó lập tức mở cửa xe.
Lúc xe đang chạy trên đường, cô nhìn thấy chỗ ngồi phía sau có một cái túi, trên túi có in logo tiệm thuốc, bên trong là một chút thuốc tiêu sưng, giảm đau.
Mộc Như Phương ngước mắt nhìn về phía Diên Phong.
Diên Phong đang lái xe, cũng kính chiếu hậu cũng nhìn được cô, Mộc Như Phương nói:” Cám ơn.”
Trở lại trong biệt thự, người giúp việc câm nhìn thấy gương mặt cô, kinh ngạc mở to hai mắt a a mấy câu, Mộc Như Phương lắc đầu nói không có việc gì, sau đó lên lầu.
Đến tối, Gia Thiên trở về.
Cô cố tình trang điểm, thoa phấn lót che kín vết đỏ trên gò má lại, khó khăn lắm mới che khuất được, nhưng là má trái đã đỏ lên.
Đào Gia Thiên thấy rõ ràng, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Mộc Như Phương nghe được ngữ điệu không hài lòng của hắn.
Cô nói thật nhỏ: “Không cẩn thận bị va vào.”
“Bị va vào? Mộc Như Phương cô cho là mắt tôi bị mù sao?” Người đàn ông nắm lấy cái cằm của cô, chặn đường đi, Mộc Như Phương nhắm lại hai mắt, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má sưng đỏ của cô.
Mộc Như Phương nhếch môi, lần nữa trầm thấp giọng lặp lại: “Ta chính không cẩn thận, Đào tiên sinh, cơm tối đã làm xong, ngươi chờ một chút.”
Mộc Như Phương đi vào phòng bếp.
Đào Gia Thiên tìm tới Diên Phong: “Mộc Như Phương hôm nay ra ngoài, đã có chuyện gì xảy ra?”
Diên Phong mi tâm nhảy một cái, trong lòng của hắn nghĩ hẳn là muốn biết vết thương trên mặt Mộc Như Phương, cung kính mở miệng: “Xế chiều hôm nay, gặp qua Đào phu nhân.”