Mộc Như Phương không biết hiện tại Như Ca thế nào.
Nhưng là có thể đoán được.
Đào Gia Thiên là sẽ không cho phép người phản bội hắn tồn tại.
Anh chính là như vậy, lãnh huyết lại vô tình.
Cô cũng không có khai ra Tề Tam.
Cô bị giam trong phòng một tuần, một buổi tối, hai vệ sĩ dẫn cô đi đến một câu lạc bộ giải trí.
Trong rạp, khói mù mờ ảo.
Ngồi trước bàn đều là những khuôn mặt xa lạ, tuổi tác khác nhau bao gồm cả đàn ông lẫn phụ nữ, có Tổng giám đốc, cũng có những vị công tử, có những cô gái xinh đẹp mặc quần áo nóng bỏng.
Đào Gia Thiên đang ngồi trước bàn đánh bài.
Mộc Như Phương đi tới, trong nháy mắt hấp dẫn vô số ánh mắt.
Đàn ông đều bị choáng váng, bị gương mặt đẹp độc nhất vô nhị này hấp dẫn, trong lúc nhất thời không thể dời mắt, mà những người phụ nữ thì lộ ra ánh mắt ghen tỵ.
“Trương tổng, uống rượu a.” Một người phụ nữ đang ngồi trong lòng vị Tổng giám đốc, tỏ vẻ không hài lòng khi Trương tổng bị Mộc Như Phương hấp dẫn, muốn ánh mắt hắn trở lại.
Đào Gia Thiên điểm ngón tay gạt tàn thuốc, âu phục, giày da, tuấn tú, kiêu ngạo: “Người phụ nữ này, tối nay liền trở thành đồ cá cược, ai thắng, tôi liền đưa cho người ấy.”
Vừa dứt lời.
Lập tức bầu không khí liền thay đổi.
Mộc Như Phương giật mình, cô biết Đào Gia Thiên sẽ không tha cho mình, không nghĩ tới, sẽ như thế này, đem cô…cho những người khác.
Cô hé miệng.
Cánh môi trắng bệch.
Cuối cùng nắm thật chặt ngón tay.
Khói mù lờ mờ, lưng Mộc Như Phương cứng ngắc và thẳng tắp, dường như đây là sự kiên cường cuối cùng, tôn nghiêm cuối cùng, nhưng từ đầu tới cuối Đào Gia Thiên không hề nhìn cô, ván cuối cùng này, người thắng là một công tử trẻ tuổi.
“Anh Thiên, anh thật đồng ý đem mỹ nữa này cho tôi?” Vị công tử này mặc dù thắng, nhưng vẫn là chưa hết ngạc nhiên.
Mấy người đàn ông xung quanh đều nhao nhao ngưỡng mộ, người phụ nữ này không giống như là ở chỗ phong hoa tuyết nguyệt này, đẹp đến kinh diễm lòng người, thêm nữa, đã từng là người phụ nữ của Đào Gia Thiên, bọn hắn thật đúng là muốn thử qua nha.
Thật không biết, người phụ nữ của Đào Gia Thiên, đến cuối cùng là có tư vị gì.
Vị công tử thắng ván bài vừa rồi tên gọi Từ Hạo, mấy vị Tổng giám đốc thì thầm vào tai hắn: “Cậu em, chơi chán rồi liền để cho các anh nếm thử a.”
Lời này thanh âm không quá lớn.
Nhưng là Mộc Như Phương lại có thể nghe được.
Lông mi cô run rẩy, khép thật chặt.
Sau đó, có một cỗ đàn hương nhàn nhạt trong không khí.
Đây là mùi trên người Đào Gia Thiên.
Gần đây, trong thư phòng của hắn lại có mùi huân hương này.
Mộc Như Phương ngửi thấy.
Cô mở mắt ra, cằm liền bị hắn bóp lấy.
Đào Gia Thiên đứng ở trước mặt cô, ngón tay thon dài mang theo nhàn nhạt mùi khói thuốc, bóp lấy cái cằm của cô, khuôn mặt trào phúng: “Còn muốn che chở người đàn ông kia? Hắn đáng để em dụng tâm như vậy, Nặc Nặc, chính là em cùng hắn sinh ra? Em thử nói xem, nếu em ngủ cùng nhiều người đàn ông như vậy, hắn sẽ còn thích em sao?”
Mộc Như Phương không nói gì.
Cô không nói được, cũng không thể nói bất cứ điều gì.
Nếu như tất cả đau khổ có thể kết thúc thì tốt biết bao.
“Được.” Môi hắn khẽ nhếch lên, tựa hồ là chán ghét buông lỏng tay ra, hắn hướng Từ Họa cười khẽ: “Người phụ nữ này, liền đưa cho cậu, từ từ hưởng thụ.”
Trong khoảnh khắc đó, đáy lòng Mộc Như Phương sụp đổ.
Cô đột nhiên bắt lấy ống tay áo của Đào Gia Thiên, đáy mắt của cô không có khẩn cầu, chỉ là tay của cô đang run rẩy.
Không ngừng run rẩy.
Đào Gia Thiên vung tay, sải bước đi ra ngoài, chính hắn cũng tự hiểu, trong nháy mắt đó, trái tim đột nhiên rất khó chịu, nhất là khi thấy bộ dáng của Mộc Như Phương thế này, trái tim của hắn đột nhiên đau, đầu cũng bắt đầu khó chịu, sắc mặt của hắn tái nhợt vì trái tim đau đớn, hắn đi thật nhanh đến thang máy, sau đó trở lại xe của mình, lấy thuốc giảm đau, uống luôn hai viên.
Mới có thể khống chế lại.
Hắn luôn luôn không có cách nào đối mặt với người phụ nữ này.
Thế nhưng cô vì cái gì một mực phản bội hắn.
Bất cứ lúc nào hắn muốn dịu dàng với cô, cô sẽ hung hăng đem trái tim hắn ra mà cắn xé, và lần này, cô không lưu tình lại chút nào mà lựa chọn phản bội hắn.