CHƯƠNG 641: TRANH CHẤP
Thời gian Mộc Như Phương ở trong phòng sách lâu một chút.
Tất cả ngóc ngách trong biệt thự đều có camera.
Cũng không phải là Đào Gia Thiên không tin tưởng ai.
Rốt cuộc là biệt thự lớn, cộng thêm người làm trong biệt thự nhiều, thật sự mất đi cái gì đó, cũng thuận tiện mở camera để kiểm tra.
Ánh mắt của Mộc Như Phương nhìn chằm chằm vào két bảo hiểm bên cạnh bàn sách.
Cô không chắc có phải ở đây không.
Nhưng, tóm lại phải xem thử.
Cô đi đến trước két bảo hiểm, mắt nhìn mắt camera chuyển sang góc khác, cô cúi đầu gập người nhìn khóa mật mã trên két bảo hiểm.
Cô thử ngày sinh nhật của Đào Gia Thiên, mật mã 6 số, không mở được.
Khi mắt camera quay lại, cô đứng thẳng người, sắc mặt bình tĩnh.
—
Buổi chiều, quản gia Ngô bê một ly sữa yến mạch lên lầu: “Mợ chủ, cậu chủ nói, hôm nay thì có thể về đến.”
Đào Gia Thiên đến thành phố Tùng một tuần rồi.
Cô khẽ gật đầu.
Một tuần này, cô luôn làm châm cứu trung y.
Cổ họng của cô đã có thể phát ra âm đơn rồi.
Mặc dù có chút tốn sức.
Nhưng đang theo hướng phát triển tốt.
Đào Gia Thiên về đến vào buổi tối.
Mộc Như Phương đã sắp đi ngủ rồi.
Nhưng cô nghe thấy âm thanh khẽ khàng, mở mắt ra khẽ dịu mắt thì nhìn thấy gương mặt của anh.
Cô chống tay muốn ngồi dậy: “Anh về rồi.”
Đào Gia Thiên nhìn cô, mỉm cười.
Lúc này, cô chắc tắm rửa xong tóc còn chưa sấy khô, tóc tai có chút rối, xù xạc trông như một chú sư tử con.
“Sao không sấy khô.”
Đào Gia Thiên nói: “Tóc ướt đi ngủ, dễ đau đầu.”
Mộc Như Phương gật đầu, cô mỉm cười, ánh mắt nói với anh.
“Quên mất. Em vốn định đợi anh, nhưng anh mãi không về đến, em buồn ngủ quá, tắm xong, sau đó không nhịn được ngủ quên.”
Anh cởi bộ vest, thay bộ đồ ngủ, đi đến hôn nhẹ trên cái trán trắng mịn của cô, cầm lấy máy sấy tóc, ngón tay dài luồn vào mái tóc của cô.
“Không cần đợi anh.”
Nhưng trong lòng anh rất vui.
Cô cố tình đợi anh.
Mộc Như Phương lúc này bị gió nóng thổi vào, cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nhìn Đào Gia Thiên: “Anh tìm thấy tung tích của Y Y chưa?”
“Đại khái biết ở đâu rồi, nhưng không có đánh rắn động cỏ.”
Mộc Như Phương mím môi: “Y Y, bây giờ như thế nào?”
“Không dễ nói, ám vệ của nhà họ Đào ở bên ngoài canh rất lâu, em ấy bị người tên Cố Thâm đưa đi rồi.”
Cố Thâm?
Mộc Như Phương nhẩm cái tên này một lần.
Cái tên rất xa lạ.
Cô chưa từng nghe qua.
“Lai lịch của biệt thự Hồng Phong rất lâu đời, mặc dù không tính là một trong 10 biệt thự trang viện lớn nhất của thành phố Tùng, nhưng cũng không phải người thường có thể sở hữu, người có thể có được ngôi biệt thự này, chắc chắn không phải một người vô danh, trong đó, có quỷ kế.”
Mộc Như Phương: “Ý của anh là, anh ta đang cố tình che giấu chính mình.”
Đào Gia Thiên gật đầu: “Không loại trừ điểm này.”
“Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.” Đào Gia Thiên đứng dậy vỗ vỗ tay của cô. Nhận ra ngón tay cỉa cô rất lạnh, anh nắm chặt lại: “Sao lại lạnh như vậy, bây giờ đã là mùa hè rồi.”
Mộc Như Phương lắc đầu.
“Không sao.”
Đào Gia Thiên có chút không yên tâm.
Mộc Như Phương rất gầy, cả người gầy yếu, anh nắm chặt bàn tay của cô, tối nay, anh vừa về vốn muốn dày vò cô một lúc, trời biết một tuần nay anh nhớ cô đến thế nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của cô còn đang đợi mình, chỗ nào đó trong trái tim của anh bỗng mềm nhũn, anh ôm cô nằm xuống: “Ngủ đi.”
Mộc Như Phương dựa vào trong ngực anh: “Thiên, em muốn nuôi chó, hôm đó em ở cùng với Cố Uyên, em đến nhà họ Tô một chuyến, nhà họ nuôi một con Samoyed và một con lông vàng, rất đáng yêu.”
“Được, ngày mai anh cùng em đến cửa hàng thú cưng.”
Sáng hôm sau, Đào Gia Thiên lái xe chở Mộc Như Phương đến chỗ giáo sư Trần khám cổ họng, sau đó sắp xếp làm châm cứu.
Châm cứu hai tiếng, trong hai tiếng này, Đào Gia Thiên dẫn Mộc Như Phương đến cửa hàng thú cưng.
Ánh mắt đầu tiên Mộc Như Phương nhìn trúng một chú chó lông vàng.
Cô đưa tay sờ đầu của chú chó lông vàng.
Trước đây, cô cùng Bạch Bạch chung sống.
Hai người thuê một căn phòng, lúc đó, Bạch Bạch đặc biệt thích một con chó lông vàng của tầng trên, Mộc Như Phương cũng rất muốn mua, nhưng khi đó cô không có tiền, hơn 3 triệu cũng không có, cô đồng ý với Bạch Bạch, sau này đợi sức khỏe của con bé khỏe rồi thì sẽ nuôi một con.
“Đặt cho nó một cái tên đi.”
“Gọi là, không ăn cá.”
Đào Gia Thiên tưởng mình nghe không rõ: “Cái gì?”
“Không ăn cá.” Mộc Như Phương sợ bản thân dùng cử động tay nói không rõ, cầm tay của anh, viết mấy chữ vào lòng bàn tay của anh.
Đào Gia Thiên lặp lại một lần: “Không ăn cá.”
Mộc Như Phương gật đầu.
Đào Gia Thiên: “Được, cứ gọi như vậy đi.”
Người của cửa hàng thú cưng cười hỏi: “Cái tên thật kỳ lạ, tại sao gọi là không ăn cá.”
Mộc Như Phương sững người.
Ý cười trong đáy mắt của cô dần dần biến mất một chút.
Điểm này khiến Đào Gia Thiên thấy được.
Mộc Như Phương chẳng qua chỉ sững ra một giây, rất nhanh khôi phục lại: “Em cảm thấy cái tên này rất hay.”
Không ăn cá bởi vì cô từ bé đã không thích ăn cá, Bạch Bạch hình nhưng cũng di chuyền điểm này, có hể uống một ít canh cá, nhưng không ăn cá.
Có một hôm, Bạch Bạch nằm viện.
Sau khi cô trả tiền viện phí, trong tay thật sự không còn bao nhiêu tiền, dì nhà bên cạnh cho một con cá trắm cỏ, cô hầm cá trắm cỏ mang đến cho Bạch Bạch.
Kết quả, hôm đó hai người các cô đều không ăn, chỉ uống một ít canh.
Cô khi đó ôm Bạch Bạch vào trong ngực, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Đào Gia Thiên bảo trợ lý đưa ‘không ăn cá’ về biệt thự Lan Giang, anh nói lát nữa muốn đi thăm Tống Thấm Như, hỏi cô có muốn đi cùng không.
Mộc Như Phương gật đầu.
Đi, cô đương nhiên phải đi.
Cô sao có thể không đi chứ!
Đào Gia Thiên biết, Mộc Như Phương với Tống Thấm Như không hợp, luôn có mâu thuẫn, cho nên, anh hỏi một câu: “Trưa, anh chắc sẽ ở hoa viên Danh Thành dùng bữa.”
Mộc Như Phương khẽ mỉm cười: “Em đi cùng anh.”
—
Tống Thấm Như mặc dù sống ở hoa viên Danh Thành, nhưng người làm của nơi này đối với bà ta vẫn theo tiêu chuẩn của bà Đào, không dám qua loa bất cứ điều gì.
Bởi vì Đào Gia Thiên đến ăn cơm, Tống Thấm Như từ sớm đã bảo người hầu chuẩn bị rất nhiều món ngon.
12 giờ trưa, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe.
Người làm vui vẻ hô lên: “Bà chủ, cậu chủ đến rồi.”
Tống Thấm Như vui vẻ đi xuống lầu.
Không ngờ, trong phòng khách lại nhìn thấy Đào Gia Thiên đi cùng Mộc Như Phương.
Nhìn thấy gương mặt này.
Sắc mặt của Tống Thấm Như lập tức trở lạnh.
Trước mặt của Đào Gia Thiên, bà ta cũng không dễ gì phát giận được.
Nhưng vừa nhìn thấy Mộc Như Phương, cảm xúc của bà ta trở nên tồi tệ đến cực điểm.
Đào Gia Thiên không có ngờ mẹ của mình lại biểu hiện rõ ràng như vậy, đôi mắt đó, sắc nhọn nhìn Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương không chút sợ hãi, nhưng, Đào Gia Thiên ở đây…
Cô giả vờ sợ hãi trốn sau lưng anh.
Đào Gia Thiên vội vàng nắm chặt tay của cô.
Điểm này, Tống Thấm Như nhìn thấy rõ ràng.
“Gia Thiên.” Tống Thấm Như nhấn giọng.
Đào Gia Thiên nói: “Mẹ, con cùng Như Phương đến thăm mẹ.”
“Thăm mẹ, Mộc Như Phương, tôi thấy cô sợ là đến xem trò cười của tôi!”
Mộc Như Phương dùng ánh mắt vô tội nhìn Đào Gia Thiên.
Đào Gia Thiên nhìn Tống Thấm Như: “Mẹ, chúng con đến thăm mẹ, nhưng mẹ nếu như không hoan nghênh chúng con, bữa cơm trưa nay, con thấy cũng không cần ăn nữa.”
Vừa nghe câu này.
Tống Thấm Như vội vàng giữ lại: “Gia Thiên!!”
Đây là con trai của bà ta, nhưng lúc này, đã bị người phụ nữ này mê hoặc rồi!!
Bà ta chỉ đành cứng nhắc lộ ra nụ cười: “Được, dùng cơm thôi.”
Mộc Như Phương luôn trốn sau lưng của Đào Gia Thiên, dáng vẻ yếu đuối, còn Tống Thấm Như, chỉ biết nén cơn giận, căn bản không dám làm gì với cô cả.
Bữa cơm này, Tống Thấm Như ăn trong đè nén.
Món ăn Mộc Như Phương thích, Đào Gia Thiên đều gắp vào bát cho cô.
Tống Thấm Như nhìn cảnh này, cảm thán con trai của mình lọt hố quá sâu rồi!!
Bà ta phải làm sao mới có thể cứu được con trai của mình đây!
Bị tiểu tiện nhân này mê hoặc rồi!
Ăn cơm xong.
Đào Gia Thiên có điện thoại, anh đứng dậy, đi ra ngoài nghe máy.
Mộc Như Phương cũng đứng dậy, cô còn chưa ra khỏi phòng ăn thì bị Tống Thấm Như gọi lại.
“Mộc Như Phương, cô đừng tưởng tôi không biết chút tâm tư này của cô!! Rời khỏi Gia Thiên, chuyện trước đây, tôi có thể bỏ qua!”
Mộc Như Phương nhìn Tống Thấm Như lúc này vẫn cái thái độ cao cao tại thượng, cô hừ một tiếng, đưa tay ngóay lỗ tai: “Tống Thấm Như, bà nợ nhà Mộ Dung, tôi sẽ khiến bà trả từ từ!”
Tống Thấm Như dễ bị kích động nhất chỉ có một điểm, chính là nhắc đến Tống Minh Yên, bà ta giống như bị giẫm trúng đuôi mèo, lập tức nhảy dựng lên: “Cô với người mẹ hạ tiện của cô giống nhau đều không biết xấu hổ!! Cô nên bị thiêu chết giống như người mẹ đó của cô!!” Tống Thấm Như nghĩ đến Đào Kiệt đi viếng mộ của tiện nhân đó thì bà ta rất khó chịu.
Lồng ngực tích trữ lửa giận.
Bà ta giơ tay, muốn cho Mộc Như Phương một cái tát.
Mộc Như Phương nhìn cái tát này hạ xuống, không có tránh né.
Cái tát này của Tống Thấm Như, rơi vào má của Mộc Như Phương, lập tức, má của cô sưng lên.
Mộc Như Phương ngồi bệt trên sàn.
Cái tát này, Tống Thấm Như ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Nửa bên mặt của Mộc Như Phương đều tê dại.
Trước mắt của cô là một mảng đen tối.
Tai ong ong vài tiếng.
Người làm đang thu dọn bàn ăn ở một bên kêu lên một tiếng: “Bà chủ…”
Đào Gia Thiên đi vào, anh ôm lấy Mộc Như Phương.
“Như Phương, Như Phương em không sao chứ!”
Mộc Như Phương nhìn rõ lại nhìn cảnh vật trước mắt, cô nhìn Đào Gia Thiên, chậm rãi lắc đầu, làn da của cô rất trắng, lúc này, nửa bên mặt nhanh chóng sưng đỏ lên, Đào Gia Thiên nhìn cô, đau lòng mà cau mày.
Bàn tay của anh siết chặt lại, anh nhìn Tống Thấm Như, đáy mắt có chút sắc lạnh: “Mẹ, mẹ có chuyện gì có thể nhằm vào con!”
Tống Thấm Như cảm xúc kích động: “Gia Thiên, con thật sự bị người phụ nữ này lừa rồi!!”
Giọng nói của anh trầm thấp, không có chút độ ấm, cho dù nhìn mẹ của mình, giọng nói cũng lạnh lùng, nhưng vẫn mang theo sự tôn trọng: “Mẹ, Mộc Như Phương là vợ của con! Bất luận mẹ thừa nhận hay không thì cô ấy chính là mợ chủ của nhà họ Đào, là người mà Đào Gia Thiên con cả đời này yêu! Là vợ của con!!”