CHƯƠNG 515: TRANG SỨC
“Tôi trước đây có phải đã từng dẫn cô đến cửa hàng trang sức không?” nam nhân hít vào một hơi thật dài, hai tay chống đỡ ở hai bên, anh cúi đầu, sâu sắc nhìn cô, tiếng nói có chút thô ách.
Mộc Như Phương không có lên tiếng.
Nam nhân lớn tiếng: “Nói chuyện.”
Sau đó, đột nhiên nhúc nhích một chút.
Mộc Như Phương quá lâu không cùng anh làm chuyện như vậy, thân thể khó tránh khỏi quá mức mẫn cảm yếu đuối, không thể chịu đựng sức mạnh đột nhiên xuất hiện, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, bờ môi hơi giương ra, không nhịn được nhỏ giọng ‘A’ một tiếng, không cách nào khống chế thở dốc vài tiếng, một tiếng này, lại làm cho Đào Gia Thiên đáy mắt tối sầm lại, anh cúi đầu lần thứ hai hôn cô, kéo dài mấy phút, thái dương của cô đều là mồ hôi, qua một hồi lâu, nam nhân đứng lên.
Mộc Như Phương miệng lớn thở hổn hển, bộ ngực chập trùng, sợi tóc màu mực bị mồ hôi ướt nhẹp, qua một hồi lâu, mới khôi phục như cũ.
“Người câm, tay cũng gãy rồi sao?” Đào Gia Thiên nhìn cô đã ngồi dậy, thu dọn quần áo của chính mình, một khuôn mặt nhỏ trắng xám, chỉ là một lần hoan ái bình thường, nhưng cô lại suy yếu đến bộ dáng này, suy nhược rất nặng, anh biết thân thể cô vẫn không thoải mái, sức đề kháng kém, thay mùa liền cảm mạo, cơm nước ăn nhiều hay ít thì dạ dày đều đau.
Nam nhân giờ khắc này nhấp môi dưới.
Anh vừa đang suy nghĩ cái gì trong lòng. . .
Anh nghĩ thân thể cô vẫn rất yếu.
Anh làm sao mà biết.
Ký ức vụn vặt, dĩ nhiên trong lòng còn có thể theo bản năng nghĩ như vậy, nhất thời, sắc mặt Đào Gia Thiên liền thay đổi, anh tựa hồ không muốn thừa nhận nội tâm mình có suy nghĩ như vừa rồi, nỗ lực muốn đem hết tất cả sự tình quên đi, từ chối nó, anh có thể cho phép chính mình đối với thân thể của một người phụ nữ mê luyến, nữ nhân xinh đẹp, yêu thích thể xác lại có làm sao.
Nhưng anh không cho phép chính mình ôm ấp ý nghĩ tình cảm với người đàn bà đã giết chết người anh yêu trong lễ cưới.
Đây là sỉ nhục.
Đối với Đào Gia Thiên mà nói, đây chính là sỉ nhục.
Mộc Như Phương ngồi dậy thu dọn quần áo của chính mình, làn váy bị đẩy lên mặt trên, thế nhưng quần áo chỉ là ngổn ngang, không bị hư hao, đồng thời, trong đầu cũng nhớ đến, Đào Gia Thiên hỏi cô một vấn đề.
Trước đây.
Anh có phải là dẫn cô đi đến cửa hàng trang sức hay không?
Lông mi run rẩy một hồi.
Đi qua.
Đi qua thật nhiều lần.
Đi qua thật nhiều thật nhiều lần.
Mỗi lần sinh nhật cô.
Mỗi lần quan hệ.
Trung thu, Nguyên Đán, tân niên, anh đều thích mua cho cô một ít trang sức.
Nhẫn.
Vòng tay.
Lắc tay.
Lắc chân.
Cài tóc.
Rất nhiều rất nhiều.
Đồ trang sức trong hộp của cô hầu như đều là anh đưa.
Anh yêu thích tự mình nhìn cô chọn, thích xem cô ở trong cửa hàng chọn trang sức mà mình thích.
Tính cách của anh từ nhỏ đã như vậy, nói cái gì chính là cái đó.
Không thích người khác phản bác anh.
Anh chính là vua.
Giờ khắc này.
Mộc Như Phương hồi tưởng lại những chuyện này, lắc lắc đầu, sau đó dùng thủ ngữ lại nói một lần.
“Không có, chưa từng đi.”
Nếu anh mất trí nhớ.
Vậy thì không cần phải nhớ lại.
Những này việc trước đây, đều là việc vặt.
Ngoại trừ trở thành ràng buộc, không có ý nghĩa gì.
Đào Gia Thiên đốt điếu thuốc, con ngươi đen lẳng lặng nhìn cô vài giây, giật hai cái, cô nói dối.
Anh rõ ràng nhớ lại anh từng mang theo cô đi mua nhẫn.
Trong không khí, mang theo mùi vị tình dục vẫn không có tản đi.
Ở bên trong buồng xe kín mít, mùi vị, hỗn hợp mùi thuốc lá, nồng nặc lên.
Có loại cảm giác mê hoặc lòng người.
“Cô có bản lĩnh, làm con nuôi của Trọng Hoài Viễn, cô cho rằng làm con nuôi của Trọng Hoài Viễn tôi liền không dám chạm vào cô sao? Tôi ngoắc ngoắc tay, cô cũng phải đề tôi tùy tiện mà làm.”
Mộc Như Phương chỉ chớp mi mắt một chút, Đào Gia Thiên nói những câu này, đối với nàng không có tác dụng gì, cô nghe được hơn nhiều, có điều cô cùng lúc đó cũng dám xác định, anh có thể nói như vậy, kỳ thực cũng là đối với Trọng Gia có kiêng dè.
Mấy ngày nay cô cũng thâm nhập hiểu rõ qua Trọng Gia.
Chuyện làm ăn của Trọng Hoài Viễn không nhỏ.
Mặc dù không cách nào cùng so với Đào gia, thế nhưng cũng coi như là ở Hải Thành đứng vững gót chân.
Hơn nữa sau lưng còn có minh gia giúp đỡ, có thể là một đường hanh thông.
Mà Trọng Hoài Viễn cũng là một vị rất khó dò.
Sẽ không vì tiền cùng lợi ích mà liều lĩnh.
Bản thân của ông ta càng yêu thích trò may mắn, hơn nữa bề ngoài minh lê yêu thích làm một công ích làm từ thiện, yêu thích làm hoạt động bảo tồn văn học, danh tiếng luôn luôn rất tốt.
Trên người càng là nho nhã nhã nhặn có nhãn mác của thương nhân danh tiếng.
Bởi vì vậy có bao nhiêu người, đều sẽ cho mấy phần mặt mũi.
Mộc Như Phương dùng tay nói một hồi: “Nếu anh biết, vậy tôi có thể đi được chưa?” Cô dừng một chút: “Tài xế của Trọng Gia còn đang chờ tôi.”
Cô đương nhiên biết.
Người đàn ông này mới không sợ những thứ này.
Đào Gia Thiên không có lên tiếng, phun ra một làn khói, đánh vào trên mặt của nàng, cô ho khan vài tiếng, nam nhân bóp tắt thuốc, thùng xe có chút ngộp, sau khi bóp tắt điếu thuốc, bắt đầu thu dọn quần áo của chính mình, mặc dây lưng, cong người, sống lưng tạo thành một đạo đường cong, anh cũng không gầy yếu, thế nhưng là có cốt cảm, vóc người rất tiêu chuẩn hoàn mỹ sánh ngang người mẫu.
Anh không nói gì.
Mộc Như Phương cũng không có động tác, ai biết người đàn ông này giờ khắc này nghĩ như thế nào, xe bị anh khóa lại, cô cũng không ra được.