CHƯƠNG 564: CÀI NGỰC
Cô ta nhìn miệng Kiều Hi Vũ, mong muốn xé nát cái miệng này biết bao, không để cô nói ra gì nữa, nhưng Đào Y Y mà, cứ nói: “Dì Quân, hôm qua Kiều Hi Vũ nói muốn chuẩn bị quà cho dì, một bất ngờ đó.”
“A? Chuẩn bị quà cho dì?” Tạ Tiểu Quân cười.
Kiều Hi Vũ đầy mồ hôi lạnh: “Mẹ, ăn cơm đi, ăn ngủ không nói chuyện.”
Tay cầm đũa của cô ta cũng có chút run rẩy.
Đào Y Y khốn kiếp!
Thù này, mâu thuẫn này, tôi đã kết với cô rồi!
Sau này đừng để tôi nắm được đuôi của cô!
Nếu không tôi cũng không tha cho cô!
Đào Y Y cô thật sự dám nói đó!!!
Tim Kiều Hi Vũ đập rất nhanh.
Tạ Tiểu Quân: “Nhà chúng ta, ăn cơm nào có nhiều quy định như vậy, lúc con ăn cơm thích xem điện thoại xem video mẹ cũng không nói con, trong nhà hôm nay có khách, bạn con cũng tới, con còn nói cái gì mà ăn ngủ không nói chuyện chứ!”
Đào Y Y cười, miệng rất ngọt: “Con và Như Phương còn có Hi Vũ hôm qua gặp ở phòng đấu giá, Hi Vũ còn chuẩn bị quà cho dì, con cảm thấy, rất tốt, con và Như Phương đều rất thích kiểu dáng này! Dì Quân mang nhất định rất hợp!”
“Thật sao?” Tạ Tiểu Quân chưa thấy Kiều Hi Vũ hôm qua tặng bà ta quà gì. Ra ngoài chơi về trực tiếp lên lầu, nào thấy quà gì, nghe Đào Y Y nói, lập tức mỉm cười mong đợi nhìn con gái nhà mình, con gái mình lúc nào thì hiểu chuyện như vậy.
Đến phòng đấu giá.
Ừ, quả thực có phòng đấu giá cần đeo mặt nạ!
Bà ta không phản cảm con gái đi tới nơi này, ngược lại cũng nên nhìn thế giới, những hoạt động đấu giá từ thiện ngày thường của bà ta, cũng sẽ dẫn Kiều Hi Vũ đi.
Chỉ là đứa con gái này của mình, trước giờ được trong nhà nuông chiều quen rồi, lại muốn chuẩn bị quà cho bà, điểm này, làm Tạ Tiểu Quân đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng.
Kiều Hi Vũ hôm qua không tặng bà ta, có lẽ là luôn chuẩn bị, thêm lời của Đào Y Y, làm trong lòng Tạ Tiểu Quân tò mò con gái chuẩn bị quà gì cho bà ta, ăn xong bữa cơm, Tạ Tiểu Quân nói: “Hi Vũ à, chuẩn bị quà gì cho mẹ, cầm đến mẹ xem thử đi.”
Trong lòng Kiều Hi Vũ nghĩ, xong rồi, tiêu rồi…
Cô ta cười không nổi: “Mẹ…quà đương nhiên là chuẩn bị cho mẹ…Nhưng con chuẩn bị im lặng tặng mẹ…”
Đào Y Y: “Gì mà im lặng, chùng ta không phải chưa từng thấy, dì nhất định sẽ thích.”
Tạ Tiểu Quân mở ta mắt nhìn con gái mình.
“Đúng vậy, mấy đứa hôm qua cùng đi phòng đấu giá, đều nhìn thấy, chỉ mẹ chưa từng nhìn thấy! Mau cầm tới!”
Kiều Hi Vũ bị giục, lên lầu, cô đi tới phòng ngủ, lúc không có ai, chửi Đào Y Y một phen, nhưng bây giờ làm thế nào??
Không có cách nào, cô ta chỉ có thể cầm ra!
Kiều Hi Vũ cầm một hộp gỗ tinh tế đi xuống. Cô ta từ từ đi xuống, nhìn chằm chằm Đào Y Y, mà Đào Y Y thì sao, cười nhìn cô ta, biểu cảm đó, sắp làm Kiều Hi Vũ giận đến ói máu!
Nhưng mà, trước có lang sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan.
Hôm qua Đào Y Y hại cô ta ném đi hơn hai mươi bốn tỷ, hôm nay còn cố ý tới, đợi lát nữa mẹ thật sự sẽ mắng chết cô ta!
Cô ta không chơi với Đào Y Y.
Kiều Hi Vũ kiên trì đi tới.
“Mẹ, cái này tặng mẹ.”
Một hộp gỗ điêu khắc tinh xảo.
Đưa hộp gỗ lại gần, thậm chí có thể ngửi thấy mùi xông hương cao cấp.
Từ hộp gỗ có thể thấy, phẩm vị không tệ.
Tạ Tiểu Quân hài lòng gật đầu, tiếp nhận, mở ra xem, là cài áo ngọc ngục bảo.
Quản gia ở một bên cũng liến thoắng nói: “Cô chủ thật sự là có lòng, màu sắc này, thực sự rất hợp với bà chủ.”
Kiểu dáng cài ngực thực sự không tệ.
Hoài cổ, bảo thạch.
Hơn nữa cũng rất thời trang, khắc hoa mẫu đơn, cánh hoa là ngọc lục bảo, mà nhụy hoa dùng hồng ngọc, mẫu đơn cao quý màu xanh.
Tạ Tiểu Quân gật đầu: “Hi Vũ, mẹ rất thích, con sao không đưa ra sớm chút, nếu không phải hôm nay nghe Đào Y Y nhắc tới, con còn chuẩn bị giấu mẹ tới lúc nào mới tặng món quà bất ngờ này?”
Quả thực là bất ngờ.
“Mẹ…” Kiều Hi Vũ chỉ cảm thấy miệng lười khô khốc: “Mẹ thích là được rồi.”
Quà con gái mình tặng, còn tinh xảo như vậy, Tạ Tiểu Quân đương nhiên thích, trong nhà bà ta kinh doanh châu báu, rất hiểu biết về châu báu, cài ngực này đẹp ở kiểu dáng thiết kế, thêm điêu khắc chạm trổ, vốn dĩ không có ưu điểm quá lớn, còn có ngọc lục bảo viền vàng càng thêm ung dung, cài ngực này, đặt trong phòng đấu giá, giá có chút đắt, nhưng rốt cuộc cũng làm tâm ý của con gái mình, con số trong vòng vài tỷ có thể suy nghĩ.
Đào Y Y nói: “Dì, con cảm thấy cái này rất đẹp, rất hợp với da dì.”
Mộc Như Phương cũng gật gật đầu.
Quản gia nói: “Tôi giúp bà cài lên, bà xem thử hiệu quả!” Sau khi cài giúp Tạ Tiểu Quân, Tạ Tiểu Quân đứng dậy, gật gật đầu.
Sau lưng Kiều Hi Vũ đều là mồ hôi, cô ta nhìn chằm chằm Đào Y Y, nhưng bất kể cô ta sử dụng ánh mắt gì với Đào Y Y, Đào Y Y đều không để ý tới cô ta, cô ấy hôm nay tới là để xả giận.
“Dì Quân, mặc dù hơi đắt, nhưng cũng là quà Hi Vũ muốn tặng dì, nếu không phải Hi Vũ ra tay, con và Như Phương cũng chuẩn bị ra tay.”
Một chữ đắt này.
Quản gia nói: “Giá cả, là phần tâm ý thôi, bất kể đắt bao nhiêu, đều đáng, bà chủ thích là được rồi.”
Kiều Hi Vũ cũng lập tức nói: “Đúng vậy, bất kể đắt bao nhiêu, cho dù là con ra giá trên trời, nhưng chỉ cần mẹ thích là tốt rồi.”
Miệng con gái ngọt như vậy, Tạ Tiểu Quân rất hài lòng, nhìn cài ngực này, cũng càng thêm hợp mắt.
Đúng vậy, đắt chút, thích là được rồi.
Ít nhiều gì cũng là tâm ý của con gái.
Bà ta nghĩ Kiều Hi Vũ có phải đấu giá xong cài ngực này thì tài khoản không đủ không, nếu không sao lại luôn thể hiện rằng cái này rất đắt, tâm ý của con gái, tài khoản không đủ, bà ta cho thêm là được.
“Bao nhiêu tiền, mẹ cho con.” Tạ Tiểu Quân nói.
Kiều Hi Vũ đi vào ngõ cụt.
Sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bao nhiêu tiền.
Chuyện này nếu để Tạ Tiểu Quân biết, nhất định sẽ lột da cô ta.
Cô ta nhìn Đào Y Y, dường như cầu xin.
Đào Y Y nhìn ánh mắt cô ta, khóe miệng cong lên: “Dì Quân, giá cả, là chết, dì thích là được rồi.”
Kiều Hi Vũ thở phào một hơi, dường như muốn rơi nước mắt.
Khó được Đào Y Y lại thay cô ta nói chuyện.
Nhưng chính vì vậy.
Tạ Tiểu Quân lại càng thêm kiên trì: “Khó được con chuẩn bị quà cho mẹ, con cũng chưa vào Kiều thị, tiền đều là mẹ và ba con cho, đâu có bao nhiêu, đưa hóa đơn đấu giá cho mẹ, mẹ kêu quản gia gửi tiền cho con.”
Kiều Hi Vũ à, từ nhỏ bị bà ta nuông chiều hư rồi.
Ngay cả sinh nhật bà ta cũng không nhớ được vài lần, đột nhiên chuẩn bị quà cho bà ta, thật sự là có lòng.
Đào Y Y nhìn Kiều Hi Vũ: “Dì cũng nói vậy rồi, cậu cũng không cần kiên trì nữa, không phải chỉ hai trăm bốn mươi tỷ sao?”
Cái gì?
Lập tức…
Quản gia cả kinh.
Sắc mặt Kiều Hi Vũ hoàn toàn trắng bệch.
Trong đầu Tạ Tiểu Quân “ong” một tiếng.
Mộc Như Phương ho khẽ một tiếng, nhìn Đào Y Y, không nghĩ tới Đào Y Y lúc giả vờ ngây thơ lên cũng rất lợi hại.
Tạ Tiểu Quân giống như cho rằng mình nghe nhầm rồi.