Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 562: NHÀ HỌ PHƯƠNG

Tang Lạc bị ôm vào trong xe, cô bé nghiêng đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua bà Trần, miệng đóng mở: “Mẹ.”

Bà đối xử với cô bé rất tốt, cô bé vẫn luôn biết.

Ngồi ở trong xe, xe chạy về phía trước.

“A– Tang Lạc!–”

Sau lưng, bà Trần đột nhiên hét to đuổi theo, nhưng tốc độ của xe rất nhanh, bà Trần không đuổi được mấy bước, đã bị vấp ngã, Trần Liệt Huy đi tới, đỡ bà: “Mẹ!”

Bà Trần điên cuồng đánh Trần Liệt Huy, Trần Liệt Huy đều chịu đựng!

Mãi hơn mười phút sau, bà Trần không còn sức lực nữa, nước mắt cũng chảy khô, nằm trong lòng Trần Liệt Huy dần dần thiếp đi.

Tang Lạc cùng với ông chủ Phương này đi trong bốn giờ, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Đây cũng là một khởi đầu hoàn toàn mới trong cuộc đời của Tang Lạc.

Trong những ký ức trẻ thơ của Tang Lạc, nơi này rất đẹp, có cây xanh, hoa tươi, có hòn núi giả, nơi này là một sân viện mang phong cách Trung.

Bên trong có rất nhiều người.

Nó giống như nơi ở của hoàng gia trong ti vi.

Cùng ngày, ông chủ Phương đưa cô bé tới một căn phòng, trên sàn nhà trải thảm mềm mại, Tang Lạc đi tới, đã có rất nhiều người ngồi xung quanh.

Lúc thấy cô bé thì bàn tán.

“Anh hai, đây là đứa bé gái mà anh nói?”

“Ừm!” Phương Vĩnh Sang gật đầu: “Cô bé này có thể chất đặc thù, chính là thần khí trời sinh được ghi lại trong dược điển, chỉ cần chúng ta dựa theo phương thức ghi trong dược điển tiến hành nghiên cứu với cô bé, nhất định sẽ làm dược tộc của chúng ta hồi sinh!”

Nơi này là trung tâm của dược tộc!

Phương Vĩnh Sang, ông chủ Phương này kinh doanh một công ty dược phẩm nhỏ, ông ta là Nhị đương gia của dược tộc.

Tới thời đại này, thật ra Dược tộc đã xuống dốc.

Mấy người lại bàn tán xôn xao!

Sau đó Phương Vĩnh Sang phất tay, một người phụ nữ mang một chiếc cốc đồng màu vàng và một con dao nhỏ cũng màu vàng đi tới trước mặt Tang Lạc, cứa lên tay của Tang Lạc, cái loại đau đớn này gần như muốn ngất đi.

Bởi vì thể chất đặc thù của cô bé, cũng không tiêm thuốc giảm đau trước, cũng không bôi thuốc cho cô bé.

Trên cánh tay trắng noãn chảy ra vết máu.

Một dao này rất sâu.

Máu tươi lập tức điên cuồng chảy ra.

Rơi vào trong chiếc cốc nhỏ.

Chiếc cốc đồng sắp đầy, Tang Lạc cũng choáng váng cả người, vừa đau vừa khó chịu, tất cả mọi người nín thở nhìn cô bé, sau đó miệng vết thương trên cánh tay cô bé chậm rãi bắt đầu đông lại, máu loãng bắt đầu chảy chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Lúc này thời gian mới chưa qua bao lâu.

Nếu là người bình thường, trên cánh tay bị một dao như vậy, máu chảy như vậy đã sớm bị sốc máu, mà vết thương của cô bé này lại đông lại!

Trong nháy mắt!

Ánh mắt mọi người nhìn Tang Lạc đã khác!

Bên trong phòng khách này tổng cộng có mười người.

Sau đó một người phụ nữ cầm mười bản hiệp nghị đi tới: “Những chuyện mà mọi người nhìn thấy ngày hôm nay không được phép nói với bất cứ kẻ nào bên ngoài, chỉ có mười người chúng ta biết, nếu có một người tiết lộ ra ngoài, vậy thì sẽ bị đưa vào nhà tù của dược tộc, vợ con cũng không được chết già!”

Sau đó những người khác đều nghiêm túc ký tên mình lên!

Tang Lạc cũng được ôm tới trong một căn phòng khác, căn phòng này trang trí cũng khá đẹp, sau này cô bé sẽ ở đây, mỗi ngày sẽ có giáo viên cố định tới dạy cô bé học, nhưng cô bé không thích nói chuyện, đôi khi một tuần cũng không nói được một câu.

Nhưng tri thức vẫn phải học.

Cô bé bắt đầu càng ngày càng im lặng, đến cuối cùng, thường xuyên không nói lời nào, cũng sắp quên cách nói chuyện như thế nào.

Mỗi ngày ngoại trừ thời gian học tập cố định, cô bé sẽ giành khoảng bốn năm tiếng bị đặt trong một thùng chứa các loại dược liệu.

Cô bé biết dược liệu, đều là những dược liệu đắt tiền nổi tiếng.

Dược liệu để ăn cũng vậy.

Tất cả những thứ ăn mỗi ngày đều được xử lý cẩn thận.

Cứ từng ngày từng ngày như vậy.

Thật ra nếu không phải dược tộc bất ngờ xảy ra chuyện, nhu cầu cấp bách phải dùng đến tiền, Tang Lạc sẽ không lâm thời bị đem đi bán đấu giá.

Đúng—

Lâm thời—

Dược tộc có một người phụ nữ gọi là thím Mai, bà thường chăm sóc Tang Lạc, cũng là bà mang Tang Lạc đi bán đấu giá, bởi vì dược tộc đột nhiên xảy ra chuyện, một cái lỗ thủng lớn phải dùng tiền để lấp đầy, nhưng mấy năm nay dược tộc đã sa sút, làm sao có đủ tiền, mười người đã chết ba người, bởi vì đắc tội người ta, bị sát thủ của những gia tộc khác âm thầm xử lý, còn lại mấy người đặt hy vọng lên người Tang Lạc, nhưng nhẫn nhịn lâu như vậy lại không thu được cái gì, lòng người mà, không thấy tiền thì chờ không nổi.

Hơn nữa–

Năm trước, Phương Vĩnh Sang đột nhiên chết vì một tai họa bất ngờ.

Mười người còn lại sáu người.

Nhị đương gia của trung tâm gia tộc cũng đã chết.

Nhị đương gia của dược tộc có thể nói là một nhân vật trung tâm của dược tộc, Đại đương gia đã già, không quản lý được mọi chuyện nữa, Phương Vĩnh Sang đột nhiên chết, chuyện này khiến cho mọi người trở nên hoảng loạn, lại thêm cái lỗ thủng khủng hoảng kinh tế này, mấy người tập hợp lại bàn bạc, quyết định từ bỏ việc tiếp tục đào tạo Tang Lạc, trực tiếp đưa cô đi bán đấu giá.

Cơ thể của Tang Lạc đã trải qua quá trình tắm nước thuốc mười một năm, gần như cô không bao giờ bị cảm lạnh hay bị bệnh, năng lực khôi phục càng ngày càng tốt hơn, hơn nữa…

Chuyện này là thím Mai nói với cô.

Nếu có đàn ông cùng kết hợp với cô thì sẽ mang lại lợi ích cho người đàn ông này, hơn nữa…

Sung sướng gấp mười mấy lần.

Loại chuyện xấu hổ này, Tang Lạc đâu có biết, mặc dù cô được nuôi ở dược tộc mười một năm, mặc dù đã trưởng thành, nhưng suy cho cùng cũng chưa trải qua bao giờ.

Dược tộc đã chia năm xẻ bảy, mấy gia đình nhỏ đều kinh doanh cá nhân, không có tiền, ba hoa chích chòe cũng vô dụng, còn có chuyện thường xuyên “phân chia không đều”, tiền bán dược phẩm mỗi lần sản xuất ra luôn không rõ ràng.

Trong tuyệt vọng, mọi người từ bỏ kế hoạch Tang Lạc này, dù sao người khởi xướng kế hoạch, Phương Vĩnh Sang đã chết.

Vậy còn làm ăn gì nữa?

Mang Tang Lạc tới nhà bán đấu giá.

Chiêu trò quảng cáo thổi phồng đủ cả.

Bán được với cái giá hai nghìn bốn trăm tỷ trên trời.

Lúc này, Tang Lạc nhớ lại tất cả, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô nằm trên chiếc ghế trong vườn hoa, gió thổi nhè nhẹ.

Bên trong không khí mang theo hương hoa.

Hương hoa hỗn hợp vương trên chóp mũi, đây là hương thơm mà cô chưa từng ngửi thấy.

Nơi này, tốt hơn so với dược tộc.

Mặc dù, người ở đây đã mua cô, nhưng cũng chỉ vì máu của cô, vì năng lực đặc thù ấy của cô, nhưng tốt hơn so với dược tộc, mặc dù vẫn có chút tương tự.

Đều không có tự do.

Nơi này cũng không có tự do.

Thính lực của Tang Lạc cực kỳ tốt, các giác quan cũng cực kỳ tốt, cô nhận ra có người đi tới, mở to mắt, thì thấy Phó Cận Nhiên. Tang Lạc chậm rãi ngồi dậy, hoảng loạn giống như khi gặp thần tượng, dù sao cái mạng này của mình còn nằm trong tay người này.

Phó Cận Nhiên dùng hai nghìn bốn trăm tỷ mua cô, đương nhiên là sẽ đặt cô dưới tầm mắt, vốn chỉ là một cuộc giao dịch, anh ta cũng chỉ muốn kéo dài mạng của Phó Vân Châu.

Đương nhiên cũng sợ cô chạy trốn.

Nhưng lúc này nhìn thấy sự sợ hãi và thận trọng trong mắt cô, Phó Cận Nhiên hơi mím môi: “Thích chỗ này sao?”

Tang Lạc nhìn thoáng qua xung quanh, gật đầu.

Chỗ này rất đẹp.

Phó Cận Nhiên gật đầu, anh ta nói: “Sau này có thể hoạt động trong vườn hoa, nhưng đừng cố gắng chạy thoát ra ngoài.”

Tang Lạc gật đầu.

Thật ra chỉ cần hoạt động ở đây thôi thì cô đã biết đủ.

Cô rất nghe lời, Phó Cận Nhiên nhìn cô, rất gầy rất tinh xảo, làn da trắng nõn, ngoại hình không thuộc loại đặc biệt xinh đẹp, nhưng vẫn rất thu hút.

“Năm nay cô bao nhiêu tuổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK