CHƯƠNG 47 TÔI CẢM KÍCH VÌ ANH ĐÃ QUAY LẠI(2)
Mãi đến khuya
Vú Trương giục ‘Lưu Thanh Vũ’ mau nghỉ ngoi, cô mơi gật đầu, chờ mong trong lòng dần ngụi lạnh đi, quả nhiên cô đã mong đợi quá nhiều, tôi qua chỉ giúp anh một chút, anh mới áy náy đưa cô đến bệnh viện mà thôi.
Hôm nay, sao anh ta có thể đến nữa cơ chứ
Có lẽ anh đang ở cùng với Tống Ánh San
Cố Uyên cầm điện thoại, vì có vú Trương ở đây, cô lại đang mặc quần áo bệnh nhân nên không thể gọi điện cho Tinh Tinh được, thím Lý nói hôm nay Tinh Tinh rất ngoan, thím Lý còn mua rất nhiều sách truyện cho bé.
Thời gian thoi đưa, vậy mà cô đã gả cho anh ta được bốn tháng rồi, còn chín tháng là cô có thể rời đi.
Mười giờ tối.
Khu giải trí Đông Cung
Trong phòng VIP kim cương, vài ông tổng mỗi người ôm một cô, chỉ có một người đàn ông là bên người không có ai.
Tổng giám đốc Lý của Hoa Nghị nâng ly rượu: “tổng giám đốc Tô, tôi kính ngài một ly.”
Tô Ngọc Kỳ nâng ly: “tổng giám đốc Lý đừng khách sáo.”
Tổng giám đốc Lý phất tay, một người phụ nữ trung niên dẫn vào cô gái đi vào, nhìn về phía Tô Ngọc Kỳ: “tgd Tô. Tới đây là vì vui vẻ mà.”
Tô Ngọc Kỳ ngước mắt lên, ánh mắt đảo qua những cô gái này, anh không chút hứng thú, cũng không có sở thích này, tầm mắt anh dừng lại trên người một người con gái.
Gầy
Nước da trắng ngần
Mặc một chiếc váy trắng tinh
Anh nhìn vài lượt
Tổng giám đốc Lý phát hiện bèn phất tay để cô gái kia đi đến: “hầu hạ cho ngài Tô thật đàng hoàng vào, để ngài Tô vui thì cô được chỗ tốt đếm không hết đâu.”
Mấy cô gái khác ghen tỵ cô gái kia, được tổng giám đốc đẹp trai nhà giàu thế kia coi trọng, còn các cô lại phải đi hầu hạ đám đàn ông mập như heo.
Cô gái mặc váy trắng rụt rè bước tới: “Lý. . . Lý tổng. .”
Lý Tổng nhìn cô gái này thì đôi mắt lóe lên tia nhìn bỉ ổi, quả nhiên là còn non, nếu mà chơi cô ta thì thoải mái biết bao, khó trách Tô Ngọc Kỳ coi trọng, thì ra thích kiểu gái học sinh sinh viên.
Chờ cô ả hầu hạ xong Tô Ngọc Kỳ thì tới lượt ông ta cũng không muộn, Lý Tổng nghĩ vậy nhéo mông cô thiếu nữ này một cái: “Sao còn chưa đi mời rượu tổng giám đốc Tô, hậu hạ đàng hoàng vào.”
Cô gái váy trắng bước từ từ đến trước mặt Tô Ngọc Kỳ, rót một ly rượu, dường như sợ hãi: “Tô..tổng..”
Tô Ngọc Kỳ không nhìn cô ả, anh nhắm mắt tựa như đang nghỉ ngơi, mới lên tiếng: “Tên cô là gì?”
“Tôi tên Nam Tâm.” Nam Tâm bưng ly rượu, cũng không ngồi cạnh anh, khí thế lạnh lùng trên thân người đàn ông khiến cô sợ hãi, nhưng, tim lại đập thình thịch, đây là lần đầu cô gặp được một người đàn ông đẹp trai đến nhường này.
Giọng nói khi nói chuyện khá khẽ khàng, rụt rè
Sao lại giống hệt giọng của người phụ nữ kia đến vậy.
Giọng cô mềm mại, uyển chuyển, ngữ điều ngân nga, nhìn thấy anh luôn gọi ‘ngài Tô’, Tô Ngọc Kỳ bừng mở mắt bưng ly rượu qua uống một hơi cạn, sao lại nhớ đến cô ta, phiền phức!
Tô Ngọc Kỳ nhìn Nam Tâm, ừm, mặc quần áo cũng giống, lớn lên vừa gầy lại vừa trắng, hôm nay anh gặp ma rồi sao?
Hay anh đã bị Lưu Thanh Vũ ém bùa?
Uống rượu cũng không yên
Nam Tâm thấy anh ta tựa hồ như đang nổi cáu, không biết mình làm gì sai, đáy mắt ngậm nước mắt nhưng không dám khóc nấc lên.
Bàn tay cầm ly rượu cũng phát run
Tô Ngọc Kỳ muốn để mình thanh tỉnh lại, anh uống say rồi sao?
Nhìn Nam Tâm, đôi mắt chơm chớm đầy nước mắt của cô ả, mẹ nó chứ, sao đến khóc cũng giống người đàn bà đó đến vậy.
“Khóc gì mà khóc!”
Nam Tâm run rẩy
11 giờ khuya
Một đám người từ Đông Cung bước ra, vài ông tổng đều trực tiếp đưa người phụ nữ bên cạnh đi khách sạn, Lý Tổng nịnh nọt cười: “Tô tổng, rất vui vì ngài nể mặt đến đây, lần sau gặp, chuyện hợp tác…”
Tô Ngọc Kỳ hờ hững chỉnh ống tay áo, Hoàng Hưng đứng cạnh nói: “Lý Tổng, tối nay chỉ có tụ họp, không có hợp tác, chuyện hợp tác ngày mai ông phái người đến Tô Thị, chúng ta bàn bạc.”
Lý tổng cũng không dám nói cái gì, chỉ là gật đầu cười.
Tô Ngọc Kỳ đang chuẩn bị lên xe, sau lưng vag lên giọng phụ nữ, “Tô Tổng! !”
Nam tâm chạy tới, cô ta thở hào hển, tựa hồ là sợ hãi lại bất lực, nắm tay áo anh thật chặt: “Tô Tổng, tôi xin ngài. . . Mua tôi đi.”
Lát nữa cô sẽ bị đưa lên giường ông Lý Tổng, chỉ có người đàn ông này mới có thể cứu cô
“Xin ngài, Tô Tổng.”
Nam Tâm khóc
Tô Ngọc Kỳ nhìn Nam Tâm ròi rút tay về: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện nuôi dưỡng tiểu tam này.”
Hoàng Hưng đóng cửa xe
Nam Tâm tuyệt vọng
Quỳ trên mặt đất
Tô Ngọc Kỳ thấy đôi mắt kia thì khẽ giật mình, bốn năm trước anh cũng bắt gặp một cô gái với đôi mắt xinh đẹp ma trong sáng thế này trước cửa hộp đêm.
Anh và đám bạn tới hộp đêm chơi, ở cửa gặp một cô gái rất gày, trang điểm lại đậm, không ăn nhập gì với nơi phù hoa nhu vậy, cô mặc một cái váy vàng nhạt đứng trong làn gió, đôi mắt cứng cỏi mà lại trong trẻo.
Đó là một đôi mắt cực kỳ sạch sẽ
Trên đường lái xe về
Sau hai mươi phút, chiếc xe dừng ở cổng “Gấm Như Uyển”
Tô Ngọc Kỳ xuống xe nói với Hoàng Hưng: “Cậu đến Đông Cung một chuyến, chuộc ra cô Nam Tâm kia.”
Hoàng Hưng gật đầu: “Vâng.”
Tô Ngọc Kỳ cũng không rõ tại sao anh lại làm thế, có lẽ là nhớ đến cô gái bốn năm trước đây.
Cô gái bốn năm trước gọi là…
Anh mở hồ nhớ cô đưa anh một tờ giấy có viết tên cô và phương thức liên lạc, sau đó anh vứt đi, hình như gọi là…
Người đàn ông ngồi trên sô-fa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Cảnh Ngọc, Đường Cảnh Ngọc ngáp dài mở miệng: “Anh ba, đêm hôm khuya khoắt anh nhớ em à.”
“Cậu còn nhớ bốn nắm trước, cô gái gặp ở cổng Đông Cung không?”
“Cô gái nào chứ.”
Dcn bật dậy từ trên giường, nhớ lại trong phút chốc: “anh ba, anh nói là cô gái đó à, lúc đó anh cho cô ta tiền, có điều chỉ là một con đàn bà bán mình vì tiền, sao anh lại hỏi tới cô ả.”
“Cậu còn nhớ tên cô ta là gì không?”
“Qua nhiều năm như vậy rồi, hình như gọi là…cái gì Uyên cái gì…”
Tô Ngọc Kỳ nhẩm một chữ này
Uyên
Anh cúp máy, rồi nhìn ra cửa sổ.
Anh không biết mình bị sao vậy, lại nhớ đến cô gái bốn năm trước
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tô Ngọc Kỳ nằm trên giường không ngủ được, anh đứng dậy, đổi một bộ quần áo rồi lái xe đi bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện đã gần 1 giờ đêm rồi
Trong phòng bệnh an an tĩnh lặng.
Không mở đèn nên rất tối tăm, anh đi qua nhìn người phụ nữ nằm trên giường, thấy cô lại nằm ngửa người ben vươn tay trở người cô lại.
Anh cũng thấy cử động của anh hơi điên rồ, đêm hôm khuya khoắt rạng sáng không ngủ được mà lái xe tới bệnh viện nhìn cô, anh đưa tay nhéo trán
Tô Ngọc Kỳ chuẩn bị rời khỏi
Một chiếc điện thoại rớt từ giường xuống mặt đất, anh nhặt nó lên, màn hình di động chợt sáng lên
Trên nền màn hình điện thoại là một bé gái đáng yêu xinh xắn.