CHƯƠNG 656 XIỀNG XÍCH
“Không sao, cái đó… có thể để tôi vào trước không, sáng sớm mai tôi lại đi gặp anh ấy.”
Hầu gái vẻ mặt khó xử, chuyện An Mịch đá cậu chủ đi theo người khác, hễ là người từng phục vụ An Mịch thì đều biết, chi dù về sau Doãn Minh Tước đều cho những người kia nghỉ việc, chỉ giữ lại vài người làm lâu năm, những chuyện tám phét này cũng đã sớm bị truyền ra ngoài.
Điều cậu chủ hận nhất chính là phản bội, nhưng hầu gái cũng từng tận mắt thấy anh đối xử tốt với cô.
Vì thế, cho dù có lời muốn nói, cô ta cũng nhịn xuống.
“Cô yên tâm đi, tôi chỉ ở một đêm, sẽ không làm phiền quá lâu.”
An Mịch chỉ tiến lên trước một bước, hầu gái không thể không lùi lại tránh đường.
Đây là nơi chứa đựng tất cả kỷ niệm của hai người, mặc dù còn có nơi ở khác, nhưng năm xưa, vì nhà họ Cố quy củ nghiêm ngặt, tối nào Doãn Minh Tước cũng phải quay về, cô ta liền bị sắp xếp tới ở đây.
Đẩy cổng ra, tất cả kỷ niệm ùa về.
Kiến trúc và bài trí cổ xưa không khác gì, giống hệt như ngày cô ta rời đi, dường như trước giờ chưa từng thay đổi.
An Mịch hít sâu một hơi không khí quen thuộc, chỉ cảm thấy, ở giây phút này, cuối cùng trái tim do dự cũng được bình yên, 5 năm 4 tháng lẻ 27 ngày, cuối cùng cô ta cũng đã quay về.
Cũng chỉ còn 4 tiếng nữa là trời sáng, An Mịch bị lệch múi giờ, không ngủ được, điện thoại cũng vì gọi mãi mà không được, cô ta chỉ đành vừa an ủi mình, vừa tắm rửa gội đầu một lượt.
Mái tóc uốn xoăn của An Mịch xõa sang hai bên vai, cho dù bên ngoài đã tổi gió lạnh, nhưng cũng không ngăn cô mặc váy trễ vai dáng dài mỏng.
Áo khoác gió chỉ khoác hờ trên vài, làn da trắng nõn nửa kín nửa hở, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Nhà họ Đào cũng không ngủ được giống cô ta.
Đào Kiệt đã quay về nhà.
Tống Thấm Như cũng ở nhà.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó cùng rời đi, Tống Thấm Như nắm chặt bàn tay.
Đào Gia Thiên biết quan hệ của ba mẹ mình luôn lạnh nhạt, chỉ là là vì tình cảm lâu năm và gia tộc nên mới luôn duy trì quan hệ hôn nhân, đến điều cơ bản nhất là vợ chồng tôn trọng nhau cũng không có.
Nhưng anh không hề biết, chuyện của Đào Kiệt mà mẹ Mộc Như Phương.
Cũng không biết chuyện mà mẹ mình đã làm với nhà Mộ Dung.
“Y Y đâu?” Đào Kiệt đi vào cửa, lập tức nhớ tới con gái mình.
Khoảng thời gian này, mặc dù ông ta không thể hiện ra quá sốt ruột, nhưng suy cho cùng cũng là con gái ruột của mình, ông ta chỉ có một đứa con gái cưng này, sao có thể thật sự không lo lắng chứ, vì hiện giờ phần lớn thế lực của nhà họ Đào đều đã chuyển sang cho Gia Thiên, vì thế đã bỏ ra rất nhiều tiền tài và nhân lực để đi tìm, ông ta cứ sốt ruột không thế này cũng vô dụng.
“Cô chủ ở trên tầng.” Người giúp việc trong nhà nói, sau đó lập tức đi lên tầng.
Đào Y Y mặc váy ngủ màu hồng nhạt, đi xuống nhà, thấy Đào Kiệt, sải bước nhào vào lòng ông ta: “Ba.”
“Y Y.” Đòa Kiệt ôm con gái của mình, nhìn thật kỹ: “Gầy rồi.”
Đào Y Y cắn môi: “Ba.”
So với Tống Thấm Như, cô gần gũi với Đào Kiệt hơn.
Từ nhỏ, Đào Kiệt đã không quá cưỡng ép cô làm chuyện cô không thích làm, khi còn nhỏ, Tống Thấm Như sắp xếp giáo viện dạy cô học piano, học vi-ô-lông, học đủ các lại, cô quá mệt, liền đi mách Đào Kiệt, ba sẽ bảo nhưng gia sư kia rời đi trước, ba nói, học nhưng thứ này là những thứ mà cô chủ nhà giàu nên làm, con gái nhà họ Đào của ông ta chỉ cần ưu tú về mọi mặt, Y Y là con gái cưng của ông ta, đương nhiên cần phải tốt toàn diện, có thể nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải tiếp tục học.
Ba là một người vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc.
So với sự nghiêm khắc theo kiểu bắt ép của Tống Thâm Như, vẫn có chút khác nhau.
Vì thế, cô càng thêm dựa dẫm vào Đào Kiệt, cũng càng thêm sợ Đào Kiệt.
Bởi vì, khi Đào Kiệt tức giận, cũng khác với Tống Thấm Như.
Khi Tống Thấm Như tức giận, là thể hiện trên mặt, vui buồn tức giận đều lộ trên mặt, khiến người khác vừa nhìn là biết được cảm xúc của bà ta.
Nhưng Đào Kiệt thì khác.
Ông ta vui buồn tức giận không lộ ra mặt, có lúc tức giận, nhưng vẫn mang theo ý cười, vẻ mặt dịu dàng nhã nhặn.
Ví dụ như lần liên hôn này.
Mặc dù Đào Kiệt không thích gả con gái tới nhà họ Doãn, ông ta cũng từng trải qua sự đau khổ của liên hôn, thế nhưng, có lúc thân mình trong vòng nước xoáy nhưng lại không thể không làm như vậy.
Ông ta không hề đồng ý cho Đào Y Y liên hôn.
Đây là đứa con gái duy nhất của ông ta.
Thế nhưng, ông ta cũng không hề ngăn cản.
Coi như…
Đã ngầm thừa nhận.
Tất cả những điều này, Đào Y Y cũng biết.
“Ba, sao ba lại về thế, ba có biết Y Y nhớ ba không?” Đào Y Y ôm chặt lấy Đào Kiệt.
“Không phải là ba đã về rồi sao?” Đào Kiệt xoa đầu Đào Y Y: “Ăn cơm chưa?”
Đào Y Y: “Ăn rồi ạ, ba cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi!”
Đào Y Y không biết khoảng thời gian này Đào Kiệt đã đi đâu, không gặp được, cũng không biết vì sao mẹ mình thường không ở trong nhà họ Đào, hình như người giúp việc nói mẹ ở Danh Thành Biệt Uyển, tĩnh tâm tu điều dưỡng, thế nhưng Tống Thấm Như nào phải người sẽ tĩnh tâm điều dưỡng chứ?
Cô lờ mờ hiểu ra, có phải ba mẹ có khúc mắc gì không?
Đào Gia Thiên liếc nhìn: “Ba, vậy con đi trước đây.”
Như Phương còn đang chờ anh ở nhà.
Tống Thấm Như nhìn dáng vẻ muốn rời đi của con trai mình, liền biết nah muốn mau chóng về nhà với Mộc Như Phương, mặc gù bà ta không hài lòng, nhưng cũng không có cách nào nói gì cả, chỉ đành đứng dậy, lên tầng, không nhìn thấy cho yên lòng.
Trong phòng khác.
Người giúp việc dọn đồ ăn đêm lên.
Đào Kiệt ăn một chút.
Đào Y Y ngồi ở bên cạnh: “Ba, thật sự con phải gả đến nhà họ Doãn sao?”
Cuối cùng, cô vẫn muốn đấu tranh một chút.
Đào Kiệt nhìn cô, đây là con gái của ông ta, đứa con gái duy nhất, trẻ trung xinh đẹp, mấy năm nay, các cậu chủ nhà giau theo đuổi Y Y có thể xếp hàng từ phía nam lên phía bắc thành phố, con gái ông ta rát ưu tú, thế nhưng, Tống Thấm Như có dã tâm, ông ta cũng có.
Có lúc, phải hy sinh chút gì đó.
“Y Y, con không muốn, có đúng không?”
Đào Y Y gật đầu, cô quỳ xuống thảm, áp đầu lên đầu gối Đào Kiệt: “Ba, con muốn ở đây, ở với ba mẹ nhiều hơn, con còn nhỏ. Con không muốn gả đi sớm như này.”
“Y Y, thật ra, ba rất hiểu con.” Đào Kiệt xoa tóc con gái mình: “Ba và mẹ con, cũng là liên hôn gia tộc, lúc đó, sức khỏe của ông nội con không tốt, ba đang ở trong tâm vòng xoáy của nhà họ Đào, mấy chi lớn đều nhìn như hổ đối, ba có người phụ nữ mà mình thíhc, nhưng lại không thể ở bên cô ấy, ba chia tay cô ấy, sau đó cưới mẹ con.”
Những chuyện này, Đào Y Y không hề biết.
Lúc đó cô hơi ngạc nhiên, thì ra quan hệ giữa ba mẹ luôn rất lạnh nhạt, thường hay có khúc mắc là vì cái này sao?
“Cái đó… Vậy ba… vui không?”
Mí Đào Kiệt hơi nảy lên, giây phút này, bỗng ông ta không nói được gì, vậy mà ông ta lại bị một cô bé gần 20 tuổi hỏi mà nghẹn lời,
Đào Y Y: “Có được quyền lực, hay là ở bên người mình thích vui hơn?”
Đào Kiệt thở dài: “Ba, đều muốn. Nhưng có lúc, con người, không thể quá tham lam, khi ba còn chưa có được quyền lực thì muốn có quyền lực, sao khi có được thì lại hối hận, muốn có cô ấy, thế nhưng, cuối cùng ba vẫn không có được cô ấy.”
Đào Y Y: “Ba, con không muốn có quyền lực, con cũng không muốn gả cho Doãn Minh Tước, con không quen anh ta, con chỉ muốn tự do thoải mái, con muốn, sau này sẽ gả cho người mà mình thích. Cho dù người kia, thân phận bình thường, gia cảnh bình thường.”
“Y Y, thế nhưng, con không phải là người bình thường, thân phận người nhà họ Đào mang tới cho con giàu sang phú quý, cũng có thể mang tới cho con xiềng xích trói buộc.