CHƯƠNG 269: TRỞ LẠI THÀNH PHỐ HẢI CHÂU
Cố Nhã Thiển không biết loại chuyện này anh cần suy nghĩ cái gì, không phải chỉ là hôn đầu bên kia điện thoại một cái thôi sao? Anh cũng không chạm vào được, nhưng gần như khoảng thời gian này mỗi buổi sáng anh đều sẽ đòi cô hôn chào buổi sáng, có một lần cô không đồng ý, cảm thấy rất sai trái.
Sáng sớm lúc anh tới đón cô đi đến công ty, ở trên xe hôn cô đến sắp nghẹt thở mới chịu buông ra.
Giống y hệt một con sói đói.
“Nợ, nhưng mà phải có lãi.” Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười hàm ý sâu xa, giọng nói vừa khàn vừa trầm.
Cố Nhã Thiển ‘ừ’ một tiếng, cùng lắm thì đợi anh về, hôn anh hai cái là được rồi.
Về đến phòng làm việc rồi, cô bảo Lộ Hà đi chuẩn bị chuyện đến thành phố Hải Châu, chỉ chốc lát Lộ Hà đã mua xong vé máy bay.
Đi cùng còn có hai nhân viên của CK, Đàm Tinh Oánh của bộ phận thiết kế, còn có người phụ trách hợp tác với truyền thông Thâm Lam lần này là Tôn Duệ, đi cùng với Cố Nhã Thiển và Lộ Hà.
Bốn giờ chiều cùng ngày, đến thành phố Hải Châu.
Nhân viên phụ trách của truyền thông Thâm Lam đứng ở đầu xe giơ bảng chờ đợi, về đến khách sạn thu xếp xong đã là khoảng sáu giờ chiều.
Buổi tối Đàm Tinh Oánh và Lộ Hà hẹn nhau ra ngoài đi dạo, Cố Nhã Thiển không đi, bảo bọn họ đi trước, sau đó thảo luận đơn giản với Tôn Duệ về chuyện ngày mai đi đến truyền thông Thâm Lam khảo sát, lại bàn bạc với người phụ trách của Thâm Lam bên này về chi tiết của cuộc thi thiết kế thời trang.
Liên tục hai ngày, tuy chuyện hợp tác với Thâm Lam chủ yếu là do Tôn Duệ phụ trách, nhưng hai ngày này Cố Nhã Thiển cũng không hề rảnh rỗi.
Cực kỳ bận rộn.
Truyền thông Thâm Lam tổ chức cuộc thi thiết kế, xuất hiện bản vẽ thiết kế giống nhau, trong đó chắc chắn có lí do, nhưng hai nhà thiết kế có liên quan đều là bên nào cũng cho rằng mình đúng, nói người kia sao chép, loại chuyện này cũng không hiếm gặp trong giới thiết kế.
Dùng một thủ đoạn xấu xa để giành lấy thắng lợi.
Cố Nhã Thiển được mời làm một trong những giám khảo của cuộc thi thiết kế này, cũng không quá đồng ý với cách xử lý của Thâm Lam, thế nhưng lại loại bỏ cả hai nhà thiết kế.
Rõ ràng có thể nghiêm khắc điều tra cho rõ ràng.
Bị nói xấu sao chép là một chuyện cực kỳ đáng xấu hổ.
Chỉ xử lý cẩu thả như vậy, có hơi qua loa lấy lệ.
Thâm Lam bên này chỉ nói, hai người đều có chứng cứ chứng minh mình là người thiết kế ban đầu, trải qua mấy vòng tuyển chọn và nghiêm khắc sàng lọc, vòng bình chọn tại chỗ đầu tiên chỉ có thời gian ba ngày, trong hai người chắc chắn có một người sao chép, vì để tránh lãng phí thời gian không cần thiết, cùng lúc loại bỏ cả hai người.
Coi như là cho những người ôm tâm lý may mắn khác một chút cảnh cáo.
Chiều ngày thứ ba, vòng bình chọn đầu tiên kết thúc, Cố Nhã Thiển chào hỏi với mấy người giám khảo khác, đang chuẩn bị rời đi, Tổng Giám đốc Kỷ – người phụ trách của Thâm Lam đi đến mời: “Cô Cố, tối nay chúng tôi có một buổi gặp mặt ở quán bar Bích Đinh, cô Cố cũng cùng đến nhé, cùng nhau kết bạn.”
Tổng Giám đốc Kỷ này không lớn tuổi, dáng vẻ chỉ khoảng ba mươi, ánh mắt nhìn Cố Nhã Thiển ngoài ý mời còn có một cảm xúc khác.
Dù sao một người phụ nữ xinh đẹp, ai cũng muốn theo đuổi mà.
Cố Nhã Thiển cười nhẹ, giọng nói vẫn nhẹ nhàng chậm chạp không chút để ý: “Xin lỗi, vẫn nên để Quản lý Tôn đi thay tôi rồi, buổi tối tôi đúng lúc có hẹn với một người bạn khác.”
Cô không đồng ý với cách xử lý chuyện này của Tổng Giám đốc Trương, ý kiến không giống nhau, không có gì để trò chuyện, Cố Nhã Thiển nghĩ, đây là vòng bình chọn đầu tiên, hai vòng tiếp theo cô sẽ không đến nữa.
Làm việc với người không hợp tam quan như thế này, mới thật sự gọi là lãng phí thời gian.
Sau khi Cố Nhã Thiển rời đi, ánh mắt của Tổng Giám đốc Kỷ vẫn rơi trên bóng lưng của cô, một nhà thiết kế đứng bên cạnh trêu ghẹo cười nói: “Đây là Tổng Giám đốc Kỷ vừa bị từ chối sao? Tôi thấy cô Cố đến từ CK này không đơn giản đâu, Tôn Duệ cũng rất tôn trọng cô ta.”
Tổng Giám đốc Kỷ cười cười: “Nếu giành được vào tay đơn giản như vậy, thì còn gì thú vị nữa?”
Đặc biệt là cô Cố này, có một khuôn mặt xinh đẹp, còn có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, càng khiến người ta muốn chinh phục hơn.
Phụ nữ, càng kiêu ngạo, nói không chừng ở trên giường càng phóng túng bất kham.
. . . .
Cố Nhã Thiển hoàn toàn không để Kỷ Thần Minh này vào mắt, cho nên căn bản không biết Kỷ Thần Minh còn có suy nghĩ xấu xa với mình như thế.
Trong lòng chỉ nghĩ cuối cùng cũng bận rộn xong rồi, những chuyện còn lại thì giao cho Tôn Duệ thôi.
Hai vòng bình chọn còn lại cách nhau một tháng, cô sẽ không đến nữa, loại hành động không có chút công bằng nào với người dự thi thế này, cô không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Mỗi một bản vẽ thiết kế đều do nhà thiết kế vất vả thiết kế ra, đầy ắp các loại tình cảm, mà cứ bị xử lý qua loa như thế.
Ai muốn đeo cái danh sao chép trên lưng chứ.
Nên cần phải trả lại sự trong sạch cho người thiết kế thật sự.
. . . .
Thời tiết ở thành phố Hải Châu thay đổi liên tục.
Từ trời nắng tươi đẹp đến mưa nhỏ rơi tí tách.
Cố Nhã Thiển che ô, đứng ở trước một bia mộ, nơi đây rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cỏ dại xung quanh cũng đã quét sạch, trên bia mộ không có một chút bụi bặm nào.
Cô nhìn ảnh chụp trên bia mộ.
Hốc mắt ẩm ướt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ảnh chụp của mẹ, ảnh chụp nhìn thấy trong album ảnh ở nhà là mẹ lúc còn trẻ, năm tháng để lại rất nhiều thay đổi trên khuôn mặt của bà.
Sự bôn ba và giày vò của cuộc sống.
Đã sớm không còn là Cố Nhược Dung mang dáng vẻ sáng lạn hồn nhiên như hoa như ngọc khi còn trẻ – hòn ngọc quý cao cao tại thượng trên tay nhà họ Cố nữa.
Mà trở thành. . Cố Thanh Chi. . . . một ma bệnh bị áp lực của cuộc sống ăn mòn.
“Mẹ. . .” Tiếng nói của cô nghẹn ngào, một hàng nước mắt lăn xuống từ nơi khóe mắt, bàn tay cầm ô của Cố Nhã Thiển không nhịn được siết chặt lại, cô nâng tay lên, đầu ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào ảnh chụp trên bia mộ, trong ngôi mộ này chính là mẹ của cô – Cố Nhược Dung.
Cố Nhã Thiển không biết nên ổn định lại tâm trạng lúc này bằng cách nào.
Hình như chỉ có khóc mới có thể làm mình dễ chịu hơn một chút.
Đây là mẹ của cô.
Nhưng mà, cô quên mất rồi.
Ngay cả người cô thân thiết nhất kính trọng nhất sinh cô nuôi cô mà cô cũng quên mất.
Gặp lại, chỉ là một bia mộ lạnh như băng.
“Mẹ, xin lỗi, con về rồi . . . con về thăm mẹ đây, lâu như vậy rồi mà con không đến thăm mẹ, chắc chắn mẹ rất tức giận có đúng không, lâu như vậy. . . . mà con không đến đây. . . .”
Mưa phùn vẫn rơi đến lúc hoàng hôn.
Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh hạt mưa rơi xuống ô, mưa bụi mờ mịt mông lung.
Đột nhiên có người gọi tên cô, đúng, là tên của cô.
“Cố Uyên là con sao . . .”
Cố Nhã Thiển thoáng ngơ ngác, xoay người nhìn về phía người đang đi đến ở phía sau, một người đàn ông trung niên, mặc quần áo xa hoa nhưng đã là kiểu dáng của rất nhiều năm trước, kiểu tóc chải không chút rối loạn, nhưng mà trên mặt tràn ngập tang thương.
Nếu biết tên cô trước khi mất trí nhớ, vậy chắc chắn là quen cô.
Cố Nhã Thiển cũng không thích để người khác biết bây giờ mình đã mất trí nhớ, cô không muốn để lộ điểm yếu với bên ngoài.
Cô chỉ thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.
Cô thật không ngờ.
Người kia lại trở nên kích động.
“Ba biết mà, con chắc chắn không xảy ra chuyện gì.”
Người đàn ông trung niên kia bước tới mấy bước, vì kích động mà logic nói chuyện đều rất rối loạn: “Đều là lỗi của Thanh Vũ, nhưng dù sao nó cũng là em gái con, cứ xem như chuyện này đã qua rồi có được không?”
Rõ ràng ông ta đang e ngại điều gì đó, giọng nói run rẩy mang theo ý muốn van xin.
Cố Nhã Thiển khẽ nhíu mày, xem ra lượng tin tức trong mấy câu nói này rất lớn, cô không có dấu vết bình tĩnh mở miệng: “Chuyện của quá khứ, có chuyện có thể bỏ qua, có chuyện, cả đời đều không thể bỏ qua được.”
Người đàn ông trung niên lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.
Giống như cảm thấy lời của cô rất đúng, nhưng mà lại. . .
“Cố Uyên à. . . ba biết con oán hận, con. . . oán hận ba đối xử với con và Thanh Vũ không công bằng, nhưng mà. . . con nể tình ngày xưa gọi ba một tiếng ba, tha cho Thanh Vũ đi. . .”
Trong đầu Cố Nhã Thiển kêu ‘ ầm ’ mốt tiếng ong lên.