CHƯƠNG 182: CẢM ƠN ANH ĐÃ XUẤT HIỆN TRONG CUỘC ĐỜI TÔI
Vừa yêu vừa hận, tình cảm vô cùng mâu thuẫn tràn ngập trong lòng Tô Ngọc Kỳ. Nghe vệ sĩ nhỏ giọng nói một câu, hình như nhìn thấy một người rất giống mợ Tô, anh liền đi tới, tìm cô trong sân bay lớn như vậy.
Đôi mắt hạnh của Cố Uyên run lên: “ Ngài Tô nói sao thì là vậy đi.”
Cô nhìn anh, không hề muốn tranh cãi với người đàn ông này vì một vấn đề. Chắc anh đã hiểu lầm cô chuyện gì rồi. Nhưng cô cũng không muốn đi làm rõ, bởi vì cô cảm thấy mình đã đủ thảm hại rồi.
Cô muốn để lại cho anh ấn tượng tốt một chút.
Nhưng hình như không được rồi.
Ngay lập tức còn có thể tồi tệ hơn. Khi anh biết được nhất định sẽ rất thất vọng về cô.
“ Ngài Tô .”
Cố Uyên hơi nở nụ cười: “ Chắc anh sang Pháp vài ngày đấy nhỉ.”
“ Khoảng một tuần.”
Cố Uyên rũ mắt, quả nhiên không chờ được anh.
Nhưng mà như thế cũng tốt, cô không muốn để lộ dáng vẻ thảm hại nhất của mình trước mặt anh.
“ Tôi…. Ngài Tô , tôi nhớ ra tôi còn có việc, tôi phải đi trước đây. Ngại quá, đã làm lỡ chuyến bay của anh rồi.”
Nói xong, Cố Uyên muốn tránh khỏi tay anh, rời đi.
Một giây sau, cánh môi bị chặn lại, Cố Uyên chớp mắt một cái, hơi thở đàn ông bao vây lấy cô. Bàn tay của anh đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay giữ chặt cổ của cô, hôn cô triền miên bá đạo.
Hai phút sau mới buông ra.
Cố Uyên bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, đầu lưỡi bị hôn đến tê dại, đôi môi hơi sưng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển.
Người đàn ông giúp cô vén sợi tóc vương trên mặt. Mỗi lần, mỗi lần tức giận người phụ nữ này, cuối cùng đều là mình bại trận trước. Bất kể là cô tính kế mình cũng được, hoặc không thích mình cũng thôi đi, ham hư vinh, thích tiền của anh, thế nhưng cuối cùng anh vẫn thua trước. Vì vậy, khi người phụ nữ này….. nói ra hai chữ ly hôn kia, cắt vào tim khiến anh rất khó chịu.
Anh kém cỏi như thế sao?
Giọng người đàn ông khàn khàn, ánh mắt phức tạp dán chặt lên mặt cô: “ Cô tới sân bay, là để tìm tôi sao?”
“ Phải….”
Anh hỏi: “ Tại sao?”
“ Tôi nghe Hoàng Hưng nói anh muốn đi Pháp, tôi muốn tới nhìn anh một chút…”
Lúc này Cố Uyên nhìn vào ánh mắt Tô Ngọc Kỳ, nhưng không biết sửa miệng thế nào. Cô có loại xung động muốn khóc, lại bị chính mình mạnh mẽ kìm chế được.
Bởi vì đây là lần cuối cùng cô gặp anh rồi. Rất nhanh, rất nhanh thôi cô sẽ phải rời đi rồi…. Cô không nhịn được, không nhịn được muốn nhìn thấy anh, không nỡ.
“Tôi muốn… Tôi….. Ở trong bảng tin tôi thấy một vị phu nhân có một bức ảnh, là một cái túi, là hàng số lượng có hạn chỉ ở Pháp mới có, vẫn còn chưa ra mắt.”
Cố Uyên cảm giác mình càng nói càng lộn xộn. Cô cố gắng để khiến mình vui vẻ một chút.
Cô cố gắng áp chế sự chua xót trong lồng ngực.
Cô cảm thấy mình cười rộ lên nhất định rất khó coi, nếu không tại sao sắc mặt người đàn ông lại càng ngày càng xấu đây?
Cuối cùng, cô mới hoảng hốt nói một câu: “ Xin lỗi.”
Cô đột nhiên nghe thấy anh hít sâu một hơi, sau đó liền bị người đàn ông ôm vào trong lòng. Ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua lọn tóc mềm mại của người phụ nữ, giam cô thật chặt trong lồng ngực của mình. Cố Uyên nghe thấy giọng nói rất buồn bực, rất trầm của người đàn ông: “ Ừ.”
Cô nhắm mắt lại hai giây, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của người đàn ông.
“ Ngài Tô , chúc anh ở Pháp chơi vui vẻ.”
Tô Ngọc Kỳ đi rồi, đi chuyến bay tiếp theo. Sau nửa tiếng, Cố Uyên nhìn bóng lưng của anh từng chút từng chút biến mất trước mắt mình, mãi đến khi không còn trông thấy nữa. ngài Tô , đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt rồi. Anh ghét tôi như thế, ấn tượng tôi để lại cho anh thảm hại như thế, sau này không có tôi, chắc anh sẽ…. rất vui đúng không.
Cảm ơn anh, đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Cố Uyên xoáy người bước về phía trước.
Không cẩn thận đụng phải một đứa bé trai.
Cô liền vội vàng nói:
“Xin lỗi.”
Bé trai được mẹ nắm tay rời đi:
“Mẹ, có phải con đụng phải làm đau chị gái kia không, chị ấy khóc rồi.”
Người mẹ trẻ xoa đầu bé trai:
“Vậy sau này con đi đứng phải cẩn thận một chút, biết chưa? Chị gái kia chắc là có chuyện buồn đấy.”
————————
Buổi tối Cố Uyên không ngủ, cô ngồi ở bên giường. Mãi cho đến hừng đông, dưới phòng khách có tiếng chuông kêu, cô có chút hoảng hốt.
Trời sáng rồi. Như vậy, cuộc hôn nhân trong vòng một năm của cô và Tô Ngọc Kỳ.
Đã được hủy bỏ rồi.
Ngay từ đầu khi gả cho anh, rõ ràng cô rất kháng cự. Cô bị uy hiếp phải thay thế Lưu Thanh Vũ gả cho anh.
Thế nhưng, khi nhìn thấy anh, Cố Uyên mới phát hiện, thì ra anh là người đàn ông kia…. Số phận sao lại khiến cô trở tay không kịp như vậy.
Bây giờ, đã giải thoát rồi.
Cô phải rời khỏi nơi này rồi.
Cô gọi cho chị Lý một cuộc điện thoại, bảo chị Lý yên tâm, Tiểu Phong không có việc gì. Trần Quân Mai có thể thuê thám tử tư tra được cô, cô cũng không hề bất ngờ. Một câu tôi là mẹ của Cố Uyên là có thể khiến các chi nhánh có liên quan, còn cả công ty của cô tiết lộ tư liệu của cô, chẳng cần dùng bất cứ thủ đoạn đặc biệt nào.
Trước đây, Trần Quân Mai sẽ không tra tư liệu về cô, bởi bà ta chỉ ước gì đuổi cô ra khỏi nhà họ Lưu, khiến cô cả đời không thể quay lại thành phố Hải Châu, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lưu. Cho dù có tra ra cô đã sinh con, thì cũng chỉ chế giễu cô, nhục mạ cô, nhục mạ mẹ cô mà thôi.
Thế nhưng, hiện tại, cũng là thủ đoạn uy hiếp mình tốt nhất. Người của Trần Quân Mai phục trên đường đi học của Tiểu Phong và Tinh Tinh, bắt hai đứa bé mang đi, bây giờ còn đang ở thành phố Lệ Châu. Ngày mai, ngày mai tất cả sẽ kết thúc….
Thân phận này, cũng sẽ chấm dứt.
Một đao cắt đứt, anh sẽ vui mừng.