CHƯƠNG 597: PHÁT HIỆN NÓI DỐI (1)
Tống Thấm Như cắn răng: “Vậy mà lại là cô ta! Nhất định là cô ta giật dây Y Y! Tôi biết Mộc Như Phương đến đâu cũng là tai hoạ mà, Y Y cắt cổ tay tự sát cũng là do cô ta xúi giục! Bây giờ vô cớ mất tích chắc chắn cũng là do cô ta xúi giục Y Y!!”
Đào Kiệt nhìn Tống Thấm Như: “Đủ rồi, bà quá thất thố rồi đấy!”
Tống Thấm Như ở bên ngoài vẫn luôn là một nữ cường nhân, xí nghiệp lớn của nhà họ Đào phát triển tới nay ngoài thủ đoạn tàn bạo mạnh mẽ vang dội của ông cụ Đào thì cùng phát triển với gia tộc nhà họ Đào, gia tộc Đào thị rất lớn, mấy nhánh nhỏ cũng có mỗi người quản lý chức vụ của mình, đều có chủ nhân, kiềm chế lẫn nhau. Trong mấy anh em thì Đào Kiệt không được coi là người tốt nhất nhưng cuối cùng ông cụ Đào lại nhường vị trí gia chủ cho Đào Kiệt, phía sau cũng có công lao của Tống Thấm Như.
Khi Đào Kiệt tranh giành vị trí gia chủ, bà ta cũng góp không ít công sức, trong tay bà ta nắm 8% cổ phần Đào thị, đã là người có nhiều cổ phần Đào thị nhất ngoài Đào Gia Thiên và Đào Kiệt.
Bình thường bà ta luôn bình tĩnh, hình tượng phu nhân đoan trang, rộng lượng.
Bà ta khống chế các con cực kỳ chặt.
Bà quá yêu con mình.
Bà ta thích đặt các con mình trong lòng bàn tay, khi còn nhỏ Đào Gia Thiên và Đào Y Y còn thấy ổn, nhưng đến khi hai người lớn rồi thì đều muốn thoát khỏi sự trói buộc này.
Ai cũng muốn có tự do.
Con trai bà vẫn luôn yêu quý thoát khỏi sự khống chế của bà cưới một cô gái mồ côi, cô ta còn suýt nữa đã hại chết con trai mình. Từ nhỏ bà đã yêu thương con gái, bà tìm cho con gái cậu chủ nhà họ Doãn danh môn lớn làm đối tượng liên hôn, sau khi liên hôn quan hệ hai nhà càng ngày càng thân thiết, hai bên đều mạnh kết hợp với nhau.
Cậu chủ nhà họ Doãn dù có tin đồn bên lề nhưng diện mạo và gia đình đều là số một.
Làm gia chủ mẫu thì việc gì phải quan tâm chút hoa cỏ dại ấy của đàn ông ở bên ngoài.
Tống Thấm Như đã quen Đào Kiệt ở ngoài có bao nhiêu phụ nữ, nhưng người đi bên cạnh Đào Kiệt chỉ có bà ta, những người kia đều chẳng ra hồn. Cậu chủ nhà họ Doãn vẫn trẻ, chút tin đồn đó cũng không có gì quan trọng, kết hôn rồi sẽ nắm chặt, nắm quyền lợi của nhà họ Doãn trong tay mới là điều Đào Y Y nên làm, chứ không phải giở tính trẻ con thế này!
Tự do?
Không có quyền lợi thì lấy đâu ra tự do!
Nhưng bà ta không ngờ đứa con gái mình luôn yêu thương lại đi thích một ám vệ thân phận thấp hèn!!
Vì ám vệ này mà đã chống đối bà ta vô số lần, vì không chịu cưới mà thậm chí dùng tới thủ đoạn tự sát!
Lần này khiến Tống Thấm Như kinh hãi!
Trước khi tự sát, Đào Y Y đã gặp Mộc Như Phương!
Lần này đứa con gái bà ta luôn yêu thương lại chơi trò mất tích, rất khó để bà ta không cảm thấy là do Mộc Như Phương xúi giục!
Bà ta thất thố, nháy máy xé nát khuôn mặt phu nhân đoan trang cao quý!
Tống Thấm Như nhìn Đào Kiệt: “Đúng thế, ông không quan tâm Y Y, tôi quan tâm!!” Bà ta nhìn quản gia, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ lập tức đưa Mộc Như Phương tới đây!”
Quản gia nhìn Đào Kiệt, dường như đang hỏi ý kiến ông ta.
Dù sao bây giờ Mộc Như Phương không chỉ là Mộc Như Phương, mà là con gái nuôi nhà họ Trọng, thiên kim tiểu thư nhà họ Trọng.
Mặc dù trước mặt nhà họ Đào, nhà họ Trọng không đủ sức ra uy!
Nhưng cũng không thể không giữ chút mặt mũi!
Đào Kiệt nói: “Mời cô Trọng tới đây đi.”
Chữ “mời” vừa thốt ra.
Quản gia lập tức gật đầu.
Mộc Như Phương đang ở phòng đàn.
Khi cô đang biểu diễn dương cầm thì Trọng Tử Việt dựa vào cửa, cậu nhắm mắt nghiêm túc lắng nghe, khi mở mắt ra, vì vừa nhắm mắt trong chốc lát nên khi mở mắt, trước mặt là tia sáng màu vàng, dịu dàng mà hơi trắng bệch, trong ánh sáng vàng dịu này, bóng lưng Mộc Như Phương xinh đẹp gầy gò, cô ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài trắng nõn, lướt qua các phím đàn đen trắng, một bóng lưng thôi cũng khiến tim cậu hơi loạn nhịp.
Cậu nhìn Mộc Như Phương: “Buổi chiều chị có rảnh không?”
Cậu chầm chậm vuốt ngón tay để cho giọng điệu mình bình tĩnh không gợn sóng hơn chút: “Em có người bạn sinh nhật hôm nay, em muốn chọn quà cho cậu ấy, chị đi cùng em đi.”
Nói rồi Trọng Tử Việt ho khan hai tiếng như để che giấu.
Chiều nay đúng lúc Mộc Như Phương có thời gian, cô đang định gật đầu.
Đúng lúc này dì Tang đi vào: “Cô chủ, quản gia nhà họ Đào truyền lời rằng ông Đào và bà Đào mời cô tới nhà họ một chuyến.”
Nhà họ Đào?
Mộc Như Phương khẽ nhíu mày, ngón tay gõ lên phím đàn.
Cô đứng dậy nhìn dì Tang sau đó gật đầu.
Cô muốn xem xem, Đào Kiệt và Tống Thấm Như tìm cô làm gì?
Sao đột nhiên lại tìm cô?
Đào Kiệt và Tống Thấm Như cũng không phải ngày đầu tiên biết Mộc Như Phương cô!
Trọng Tử Việt nhìn cô: “Nhà họ Đào tìm chị?”
Mộc Như Phương mím môi rồi mỉm cười, sau đó ra dấu tay với Trọng Tử Việt, dường như đang nói với cậu rằng chiều nay cô không ảnh, không thể đi chọn quà cho bạn cùng cậu được.
Bảo cậu đi chọn một mình.
…
Phòng khách nhà họ Đào.
Mộc Như Phương đi vào, cô đã rất quen thuộc với nơi đây.
Không khí im ắng mang theo mùi hương nhang nhàn nhạt.
Ánh mắt cô dừng trong phòng khách.
Đây là lần thứ hai cô gặp Đào Kiệt, lần đầu tiên là trong hôn lễ nhiều năm trước.
Diện mạo Đào Kiệt rất anh tuấn, đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại không giống thương nhân hai tay nhuốm đầy máu, giống như giáo sư đại học ôn hoà nho nhã, ông mang kính dáng vẻ nhã nhặn.
Mà ngồi trên sofa vị trí đối diện ông là Tống Thấm Như.
Từ khi Mộc Như Phương vào, ánh mắt Tống Thấm Như đã nhìn chằm chằm cô, như muốn đóng đinh lên mặt cô.
Mộc Như Phương đi vào, cô không nói được nên ngồi thẳng xuống sofa đầu còn lại, khẽ mỉm cười, dù sao thân phận của cô bây giờ không đơn giản là Mộc Như Phương, cô là con gái nuôi nhà họ Trọng, cho dù so với nhà họ Đào thì thực lực và tài lực của nhà họ Trọng đúng là không bằng, nhưng nhà họ Đào cũng không có bản lĩnh tuỳ tiện giam thiên kim nhà họ Trọng ở đây.
Quản gia nhìn Mộc Như Phương rồi lại nhìn Đào Kiệt, sau đó lập tức ra lệnh cho người làm mang trà tới.
Người làm bưng nước trà tới trước mặt Mộc Như Phương.
Tống Thấm Như hừ lạnh.
Người làm sợ run lên, suýt nữa đánh đổ tách trà.
Một bàn tay trắng nõn đưa ra, đỡ ngón tay người làm, người làm sợ hãi ngước mắt thì thấy đôi mắt ôn hoa như trăng non của Mộc Như Phương, Tống Thấm Như cười lạnh: “Cô làm cái gì đấy, đến bưng trà cũng không xong, giữ cô lại còn có tác dụng gì nữa?”
Người làm vội vàng khom lưng cúi đầu.
Mộc Như Phương nhìn Tống Thấm Như, bà ta cũng đang nhìn cô, Mộc Như Phương mỉm cười sau đó nhìn Đào Kiệt. Cô gái xinh đẹp, mỹ lệ vô song, cho dù ở đâu khi nào, cho dù đối mặt với đàn ông nào cũng đều hữu dụng.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mộc Như Phương là sát khí lợi hại nhất cũng là lớn nhất của cô.
Mộc Như Phương nhìn Đào Kiệt, trong lòng cô vẫn hơi sợ hãi người đàn ông này, Đào Kiệt nhìn như ôn hoà nho nhã, đôi mắt như nhìn thấu lòng người, thủ đoạn của ông ta còn ác độc hơn Đào Gia Thiên nhiều.
Vụ hoả hoạn nhà Mộ Dung.
Cả đời này Mộc Như Phương không thể nào quên.
“Ông Đào, không biết ông gọi tôi tới đây là có chuyện gì?” Mộc Như Phương dùng ngôn ngữ tay, quản gia Lôi Minh của nhà họ Đào có thể hiểu.
Quả nhiên Lôi Minh lập tức nói với Đào Kiệt: “Ông chủ, cô Trọng hỏi là ông gọi cô ấy tới có chuyện gì ạ?”
“Không có chuyện gì, lâu ngày không gặp, Như Phương… đã lớn hơn rất nhiều…” Đào Kiệt mỉm cười, không nhìn ra là ôn hoà hay là rét lạnh.
Đôi mắt mang theo nụ cười nho nhã kia không nhìn ra là quan tâm hay lạnh lùng.
Mộc Như Phương cười: “Chú Đào chê cười.”
Đào Kiệt vẫn không biết thân phận của cô là con gái nhà Mộ Dung, mà song thân của cô đều là vật hy sinh trong việc Đào Kiệt tranh giành quyền lợi.
Hai chân Đào Kiệt xếp chồng lên nhau, châm điếu xì ga: “Như Phương, lâu rồi không gặp, về thành phố Hải Châu cũng không quay lại xem xem.”
Nghe thấy lời này.
Mộc Như Phương tiếp tục cười không chút gợn sóng, những chuyện Tống Thấm Như làm, Đào Kiệt đều biết nhưng lúc này ông ta vẫn mang dáng vẻ trưởng bối ôn hoà ân cần khách sáo, Mộc Như Phương cũng giả vờ khách sáo: “Tôi vẫn luôn muốn tới thăm chú Đào.”
Tống Thấm Như không chịu được hai người ở đây chơi trò bí hiểm, bà ta cắn răng: “Mộc Như Phương, Y Y đâu? Cô đưa Y Y đi đâu rồi?”
Đào Y Y?
Cô ấy làm sao?
Mộc Như Phương nhìn Tống Thấm Như: “Bà Đào, Y Y sao thế?”
“Không cần ở đây giả vờ với tôi, chính là cô xúi giục Y Y, bây giờ Y Y đang ở đâu?”
Đào Y Y mất tích sao?
Mộc Như Phương khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm quá nhiều, cô nhìn Tống Thấm Như, tỉ mỉ phân rõ cảm xúc của bà ta, nhìn dáng vẻ sốt sắng ấy chắc là không nói dối, cô dùng ngôn ngữ tay nói: “Xin lỗi, tôi không biết bà đang nói gì?”
Nhớ lại mấy ngày trước tâm trạng Đào Y Y không tốt hẹn cô ra ngoài.
Khi ấy Đào Y Y nhờ cô nghĩ cách giúp cô ấy rời khỏi thành phố Hải Châu.
Lúc đó Mộc Như Phương an ủi cô ấy.
Đào Y Y không muốn gả cho nhà họ Doãn…
Mà bây giờ, nghe đồn đã gần tới ngày thành hôn với nhà họ Doãn…
Cũng vì như thế nên Đào Y Y mới… đột nhiên mất tích.
Mộc Như Phương cũng không biết đy ở đâu.
“Cô không biết, không thể nào!” Làm sao Tống Thấm Như tin được, trong lòng bà ta đã nhận định là Mộc Như Phương xúi giục Đào Y Y, người phụ nữ này không những muốn hại chết con trai bà mà còn muốn cướp đi cả con gái bà.
So với Tống Thấm Như đang kích động thì Mộc Như Phương lại rất bình tĩnh.
Cô nhìn Tống Thấm Như, cảm xúc ôn hoà dường như còn mang theo ý an ủi: “Xin lỗi bà Đào, tôi thật sự không biết cô Đào đi đâu. Nếu không phải bây giờ bà nói thì tôi cũng không biết cô ấy đột nhiên mất tích. Đúng là ba ngày trước cô Đào đã hẹn tôi đi dạo phố, khi đó tâm trạng cô ấy rất suy sụp, thổ lộ hết với tôi rằng cô ấy không muốn cưới người mà mình không quen biết, khi đó cô ấy rất suy sụp, rồi chúng tôi cùng nhau ăn cơm xong ai về nhà nấy.”
Tống Thấm Như: “Mộc Như Phương, cô đừng có giả vờ trước mặt tôi, lần trước là cô xúi giục Y Y tự sát, bây giờ cô lại xúi giục Y Y đào hôn…” Bà ta còn chưa nói xong đã bị Đào Kiệt ngắt lời: “Thấm Như, nếu cô Trọng đã nói mình không biết tung tích của Y Y thì có lẽ là thật sự không biết.”
Đào Kiệt là một người rất thông minh.
So với Tống Thấm Như, thủ đoạn Đào Kiệt vừa nham hiểm vừa hung ác, giết người vô hình.
Ông ta hiểu vợ mình.
Chọc giận vô hình đơn giản như vậy không phải đang giúp Mộc Như Phương mà là đang… đẩy Mộc Như Phương vào một cái hố.
“Hay là thế này đi, Mộc Như Phương, trước kia cô cũng ở nhà họ Đào, hẳn là cô biết trong nhà lao ám vệ của nhà họ Đào có một thủ đoạn gọi là máy phát hiện nói dối, nếu cô không nói dối thì hẳn là sẽ không sợ!”
Vẻ mặt Mộc Như Phương không hề thay đổi: “Đương nhiên.”
Thủ đoạn này của nhà họ Đào, cô biết.
Thật ra nhà họ Đào làm ăn không trong sạch, đen trắng lẫn lộn.
Trong nhà lao ám vệ nhà họ Đào thủ đoạn gì cũng có.