CHƯƠNG 339: GẶP LẠI(20
Từ trước đến nay, phòng làm việc của giám đốc trên lầu 66 là được chuẩn bị riêng cho Đào Gia Thiên, có điều đại đa số thời gian Đào Gia Thiên đều ở Đào thị hoặc công ty bên nước ngoài, rất ít khi đến Đông Hoàng, lần này có lẽ là vì hạng mục hợp tác.
Hiện giờ gần như cả công ty đều đã tan làm rồi.
Mộc Như Phương bước vào phòng làm việc, sân bóng rổ lớn như thế, cửa sổ sát đất to đến vậy, ánh chiều tà dịu dàng soi rọi vào trong, ở nơi này, có mùi hương quen thuộc với cô đến mức thấy lòng mình đau đớn.
Làm lòng ngực cô nhất thời nghẹn lại.
Chị Từ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Mộc Như Phương, cô đứng dưới ánh hoàng hôn, khom eo lau dọn tấm thảm trải sàn, phảng phất như thời gian đều chợt trở nên tĩnh lặng, soi sáng lên vẻ đẹp mơ hồ, mang theo một loại sức quyến rũ nào đó, chị Từ cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều quá rồi, bèn lắc lắc đầu, đây chỉ là một cô gái đáng thương bị hủy đi dung mạo, sao cô lại có ảo giác thế này?
Tiêu chuẩn dọn dẹp vệ sinh trong phòng tổng giám đốc rất nghiêm ngặt.
Mộc Như Phương lấy bình xịt khử trùng không mùi ra, phun lên tấm thảm đắt tiền.
Không phải thứ gì trên bàn làm việc của tổng giám đốc đều có thể đụng vào được, lỡ mà rớ phải bí mật làm ăn nào đó thì lớn chuyện rồi.
Bởi vậy sau khi chị Từ sắp xếp lại các tập tài liệu bèn dừng tay.
Như Phương đeo găng tay trắng, đạp lên cái ghế đẩu dọn dẹp lại kệ sách tròn, phòng làm việc phải quét dọn mỗi ngày, thật ra nơi này rất sạch sẽ, kệ sách không bám chút bụi bặm nào, kể trong trong khe hở cũng không vương một hột bụi.
Mộc Như Phương nhìn những đầu sách trên kệ, đều là một số sách kinh tế, mấy cuốn này cô đều có, bên trong nội dung là những câu từ tối nghĩa và khó hiểu, trước đây lúc cô mở tiệm sách bên đường có thu gom mấy cuốn này.
Cô vô tình phân ra thành từng loại.
Cô nhón chân, muốn xếp cuốn sách thương mại học này lên hàng số sáu trên giá sách nhưng chỗ đấy lại quá cao, cô ráng rướn tay đặt vào.
Có tiếng bước chân vang lên phía ngoài phòng làm việc.
Rồi cánh cửa bị đẩy ra.
Chị Từ nhìn thấy người đến, lập tức cúi đầu: “Giám đốc Đào.”
Đào Gia Thiên bước vào, vừa đưa mắt nhìn lên đã thấy cô gái có vòng eo thon thả, nõn nà, làn da trắng như tuyết nằm dưới bộ đồ xám xịt, trông đến là bắt mắt, vòng eo nhỏ bé trắng ngần đó mảnh mai như cành liễu.
Quay lưng lại với anh, đang kiễng nhón chân.
Mộc Như Phương không nghĩ đến chuyện Đào Gia Thiên đột nhiên lại quay trở lại, không phải anh tan ca rồi sao?
Lòng cô thấy hoảng hốt, cuốn sách trong tay lập tức rớt xuống.
Rơi trên đất.
Cô cúi đầu, nhìn người đàn ông mang đôi giày da đắt tiền trước mặt mình, giọng nói hơi khàn: “Giám…giám đốc Đào.”
Bàn tay có thể nhìn thấy rõ ràng các khớp xương nhặt cuốn sách dưới đất lên, anh ngước mắt, nhìn cô gái đang run rẩy cả người rồi lại dời tầm mắt sang giá sách đã được sắp xếp ngăn nắp, đôi mắt lạnh lùng của anh hơi nhíu lại: “Ai cho cô lá gan đụng vào sách của tôi.”
“Giám đốc Đào…Tôi đến quét dọn vệ sinh ạ.” Mộc Như Phương siết chặt ngón tay, bờ môi suýt chút nữa đã bật máu, dường như đang sợ hãi đến cùng cực: “Xin lỗi giám đốc Đào.”
Bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ.
Chị Từ chịu đựng áp lực bước sang: “Giám đốc Đào.”
Cô không biết Lý Uyển đã làm sai điều gì, sao đột nhiên giám đốc Đào lại tức giận, nếu như giám đốc Đào máu lạnh vô tình, tính cách mưa nắng thất thường như trong lời đồn thì sợ thật.
Đến 7 giờ tối Mộc Như Phương mới về đến nhà, cô sang nhà bà Lý để cảm ơn trước.
Bà Lý sống một mình trong căn nhà đối diện, mấy ngày nay bà đều chăm sóc Nặc Nặc giùm cô, cô xách về cho bà hai thùng sữa bò, bà Lý không nhận mà nhét lại cho cô: “Để cho Nặc Nặc uống đi, tôi thích cô bé này, miệng lưỡi ngọt ghê lắm, dù sao bà lão đây cũng rảnh rỗi cả ngày.”
Cô đứng trước cửa, cố gắng làm cho tâm trạng mình khôi phục lại trạng thái tốt nhất, lúc này cô đã tháo khẩu trang và cặp kính gọng đen quê mùa xuống.
Vết sẹo bên má trái cô không có nghiêm trọng như hồi chiều ở công ty, bởi vì, đó là lớp ngụy trang của cô.
Chỉ là một vết sẹo màu trắng nhỏ như dây tóc bóng đèn, dài tầm 4, 5 cm, kéo dài từ tai trái đến quai hàm, cũng không đáng sợ như rắn bò.
Gương mặt trắng trẻo sáng sủa, ngũ quan dịu dàng nhã nhặn, đôi môi đỏ phơn phớt, không có cặp kính che giấu, ánh mắt cô lấp lánh như ngân hà, cô giơ tay gõ cửa.
Có tiếng người vọng lên từ bên trong.
Là giọng nói mềm mại của cô bé gái: “Ai vậy ạ.”
“Là mẹ.” Mộc Như Phương mỉm cười.
Rõ ràng có thể nghe ra niềm vui phơi phới trong âm thanh của cô bé ấy, bàn tay nhỏ nhắn đã đặt sẵn trên nắm đấm cửa, thế nhưng không mở ngay mà hỏi lại: “Hứ, vậy con phải kiểm tra mẹ, mẹ trả lời đúng con mới mỏ cửa, nếu mẹ trả lời sai thì con không mở đâu.”
“Ừm.”
“Sinh nhật của Nặc Nặc là ngày mấy?”
“Là ngày 15/9”
“Vậy, Nặc Nặc thích nhất là gì?”
“Thích gấu đồ chơi, thích vẽ, thích phim Ma Pháp Thiếu Nữ.”
“Vậy năm nay Nặc Nặc mấy tuổi?”
“Ấy…Câu này mẹ không trả lời được rồi.” Mộc Như Phương cố ý giả vờ không biết đáp án.
Cô bé trong nhà bèn thấy luống cuống, giận dỗi đẩy bung cửa ra, ôm chầm lấy Mộc Như Phương: “Mẹ hư quá.”
Cột một nhúm tóc nhỏ trên đỉnh đầu, kẹp tóc hình đóa hoa hồng nhạt, mặc bộ đầm hồng.
Đôi mắt đen lấp lánh, cằm phúng phính.
Mộc Như Phương ôm con vào lòng rồi đóng cửa lại: “Làm sao mẹ quên được cơ chứ, Nặc Nặc ba tuổi rưỡi rồi.”
Cô cúi đầu hôn lên đôi gò má bầu bĩnh của con gái, bảo Nặc Nặc tự chơi, còn mình thì xuống bếp làm cơm tối.
Trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo cô gói hồi tối hôm qua, đợi nước sôi rồi bỏ vào nồi, lại làm thêm món trứng xào cà chua Nặc Nặc thích ăn nữa là xong.
Mùi đồ ăn phảng phất trong không khí.
Mộc Như Phương nhìn con gái vừa vụng về vừa cố chấp học cách dùng đũa mà không nhịn được bật cười, đôi mắt cong cong.
“Nặc Nặc, mai đến trường được không con?”
Nặc Nặc lắc đầu: “Mẹ ơi, con muốn ở với mẹ cơ.”
Nặc Nặc mắc bệnh tim, Mộc Như Phương vừa nghĩ đến đã thấy buồn nẫu ruột, con bé còn nhỏ thế mà đã bị dày vò.
Mỗi ngày đều phải uống thuốc.
Nặc Nặc ba tuổi rưỡi, đã có thể đi nhà trẻ được rồi, nhưng Mộc Như Phương không nỡ, hai tháng trước lúc ở trường, Nặc Nặc đột nhiên bị đau nhưng giáo viên cũng không phát hiện ra.
Cô bé ba tuổi rưỡi vẫn cứ nhẫn nhịn, về đến nhà mới ôm cô than đau.
Vành mắt Mộc Như Phương đỏ ửng, cô chỉ có một tâm nguyện, hy vọng có thể cho con một cuộc sống đẹp đẽ nhất, mong con được bình yên, khỏe mạnh, tích đủ tiền cho con làm phẫu thuật, để con có thể sống như những người bình thường khác.
Đêm đó Mộc Như Phương ôm con gái nằm ngủ trên giường, cô nằm mơ, mơ thấy Đào Gia Thiên.
Nhớ đến đám cưới ngày ấy.
Đám cưới của cô và Đào Gia Thiên năm năm trước.
Cô tự tay bỏ độc vào ly nước, mơ thấy Đào Gia Thiên ngã vào lòng cô sau khi uống ly trà kịch độc ấy.
Giấc mơ thoắt chốc đã thay đổi, cô bị ném đến một nơi lạnh lẽo và ngập tràn dục vọng.
Đám người đó dùng roi đánh cô, ngược đãi cô, xé đồ của cô, rạch gò má của cô…