CHƯƠNG 494
Không khí trong xe trở nên lúng túng trong giây lát.
Hạ Thư Dao không ngờ Đào Gia Thiên sẽ từ chối dứt khoát như vậy.
Cô cũng tính là cô chiêu dòng dõi hiển hách, ông nội lại có nhiều mối quan hệ trong giới chính sự và quân sự, học trò rất đông, mặc dù không mạnh về mảng kinh doanh nhưng vừa khéo có thể bổ sung cho nhà họ Đào, dù gì Hạ Thư Dao cũng là con gái, được dạy dỗ tử tế, da mặt mỏng, chỉ đành thấp giọng nói: “Vậy…Vậy…Anh đi làm đi vậy.”
Đào Gia Thiên chở cô đến biệt thự nhà họ Đào.
Vốn dĩ Hạ Thư Dao muốn chào anh một tiếng nhưng nào ngờ Đào Gia Thiên lại lái xe đi mất, nhưng Hạ Thư Dao lại càng thấy thích anh hơn, càng cảm thấy anh không giống với đám đàn ông chỉ biết nịnh nọt chút nào.
Khiến cô xao xuyến rung động.
Hạ Thư Dao trở lại phòng khách thì bà Đào cũng đã về đến nhà rồi: “Thư Dao, sao con không giữ cậu cả Đào ngồi chơi một chút.”
Hạ Thư Dao cắn răng, ngượng ngùng không dám nói đến chuyện bị anh từ chối khi nãy: “Mẹ à…”
Bà Đào những tưởng con gái mình ngại: “Có gì mà ngại chứ, dẫn cũng dẫn về rồi, ông nội con còn chưa đi ngủ, vừa khéo cho cậu ấy ra mắt ông luôn.”
Hạ Thư Dao lấp lửng: “Lần sau đi ạ.”
Bà Hạ hiểu rõ con gái mình, nhìn thấy Hạ Thư Dao như vậy là thầm rõ ràng nhất định con gái mình đã sinh lòng yêu mến con trai nhà họ Đào rồi, bà cảm thấy hơi không thỏa đáng, dù gì đã từng nghe nói cậu chủ nhà họ Đào suýt nữa đã kết hôn, trước đây có đính hôn với nhà họ Ngu trong giới kinh doanh, nhưng không biết tại vì sao mà đột nhiên lại thối hôn.”
Bà hơi lo lắng.
Nhưng nhìn dáng vẻ e thẹn của con gái mình lại cảm thấy chỉ cần con thích là được rồi, dù sao gia thế nhà họ cũng nào đâu giống với nhà họ Ngu bình thường kia chứ.
Anh đậu xe trước cửa, không xuống ngay mà chỉ châm thuốc lá, rồi hút từng điếu một, hút liền ba điếu mới bình tĩnh lại được.
Đào Gia Thiên cũng không biết sao mình lại đến đây, anh biết Từ Hạo sẽ không đụng chạm gì đến Mộc Như Phương, mặc dù Từ Hạo vốn tính phong lưu nhưng lại biết nhìn sắc mặt người khác, không dám thật sự làm gì Mộc Như Phương, anh chỉ muốn dạy dỗ Mộc Như Phương một chặp, khiến cho cô ta biết đau là gì, đồng thời cũng đang cảnh cáo chính mình phải cách người phụ nữ đó xa ra một chút.
Người phụ nữ này, ngoại trừ lừa gạt, giả vờ lương thiện thì chẳng còn lại gì.
Liên tục lừa gạt anh.
Còn đứa bé gái tên Nặc Nặc đó.
Rốt cuộc cha của nó là ai, là người giúp cô bỏ trốn hay là người muốn đánh cắp mật mã trong chiếc hộp.
Người phụ nữ được dẫn ra từ nơi ong bướm lần trước, không moi được gì từ miệng cô ta cả.
Đây là nguyên nhân của cơn bực tức trong anh mấy ngày nay.
Hoặc là, người này, hồi trước anh đã từng quen biết.
Bởi thế mấy ngày nay anh mới vội vã muốn khôi phục trí nhớ đến thế, anh muốn biết, trước đây Mộc Như Phương là người như thế nào, người đàn ông đó là ai.
Anh không thích có người khống chế cuộc sống của chính mình, không thích bị lắm quy nhiều tắc ràng buộc, nhưng nếu anh thật sự không thích Mộc Như Phương, lúc ấy ắt hẳn sẽ không cưới cô ta, nhưng trong hôn lễ lại xảy ra chuyện như vậy, thế thì, tại sao cơ chứ? Lẽ nào bởi vì cô là con gái nhà họ Mộ Dung, hay là, người đàn ông đứng sau lưng cô chỉ thị.
Trời rạng sáng, Đào Gia Thiên lái xe rời đi.
Đêm ấy anh không về nhà mình mà về nhà họ Đào.
Đào Y Y còn chưa ngủ, anh vào phòng.
“Lúc trước em lớn lên cùng Mộc Như Phương, cô ta biết nói chuyện từ khi nào, cổ họng bị gì đấy?”