CHƯƠNG 540: PHÒNG ĐẤU GIÁ BÍ ẨN (5)
Mặc dù cô không thiếu tiền, một trăm tám mươi tỷ đối với nhà họ Đào mà nói chẳng qua cũng chỉ là một hạt cái nhỏ trên sa mạc mà thôi, thế nhưng lấy một cây trâm mà cô không thích mà giá cả của nó lại gấp nhiều lần so với giá cả thị trường, cô cũng không phải người không có đầu óc, coi tiền như rác.
Cái này, cái này!
Đào Y Y cắn răng: “Mộc Như Phương, nếu như cô thật sự lấy nó tôi cũng không có tiền.” Cô nắm chặt tay, thấy vô số ánh mắt đang nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ đem cô bán ở chỗ này.”
Người đàn ông kia phì cười một tiếng.
“Hai vị tiểu thư, nếu không giao ra tiền đặt cọc cũng không phải chỉ bán ở chỗ này đơn giản như vậy, chạy trốn, đoán chừng là phải để lại một ngón tay!”
Nơi này cũng không phải là chỗ sạch sẽ, những giao dịch mờ ám ở phía sau cái gì cũng có.
Đào Y Y có chút lo lắng.
Trước nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Mộc Như Phương đưa di động đưa cho Đào Y Y, Đào Y Y nhìn thoáng qua dòng chữ phía trên: “Giả vờ ra vẻ đắc ý.”
Đắc ý?
Giả vờ?
Đào Y Y căn bản cũng không cần giả vờ.
Từ nhỏ cá tính của cô vốn đã kiêu căng, giờ phút này cô hai tay ôm ngực, nhìn thoáng qua Kiều Hi Vũ, không phải chỉ là một trăm tám mươi tỷ thôi sao? Cô cũng không tin coi như trong thẻ của cô bây giờ không có, gọi điện cho Đào Gia Thiên, tên tuổi của nhà họ Đào ở Hải Thành này không có ai dám không nể mặt.
Khuôn mặt Kiều Hi Vũ này, hôm nay cô liền đánh!
Còn muốn quang minh chính đại mà đánh!
Kiều Hi Vũ nắm chặt tay, cô ta nhìn Đào Y Y, có thể cảm nhận được sự sức mạnh kiêu ngạo của Đào Y Y dù cách một lớp mặt nạ, tức chết cô tức chết cô!
Đào Y Y, cô dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!?
Đầu óc Kiều Hi Vũ vọt lên một cái, muốn giơ bảng, bị một người chị em ở bên cạnh ngăn lại.
“Cô điên rồi Hi Vũ, một trăm tám mươi tỷ, đây chính là một trăm tám mươi tỷ đấy!”
Lúc này người điều khiển chương trình nói: “Có ai tăng giá hay không? Nếu không có, vậy cây trầm cài sẽ thuộc về vị tiểu thư này!”
“một trăm tám mươi tỷ lần một…”
” một trăm tám mươi tỷ lần hai…”
” một trăm tám mươi tỷ lần … ”
Kiều Hi Vũ thoát khỏi sự ngăn cản của cô bạn thân, giơ cao bảng hiệu!
Lập tức, toàn bộ đều kinh sợ!
một trăm tám mươi tỷ…!
Có người ra giá một trăm chín mươi lăm tỷ!
Toàn bộ khán giả đều xôn xao!
Trời ạ!
Khi tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi trên mặt Kiều Hi Vũ, khuôn mặt của cô ta mang theo nụ cười đắc ý, mặc dù dưới mặt nạ cũng không nhìn thấy nhưng hai tay của cô ta vòng trước ngực, nhìn về phía Đào Y Y.
So với tôi!
Tại sao không so với tôi!
Đào Y Y, thứ đồ cô thích tôi đều thích, tôi nhất định phải đạt được!
Dáng vẻ kiêu ngạo như một con Khổng Tước, so với Đào Y Y vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.
Mà một đám người xung quanh cũng đều thấy rõ là hai vị tiểu thư nhà giàu đang phân cao thấp.
một trăm chín mươi lăm tỷ!!!
Thật đáng sợ!
Rất nhiều người cảm thấy không đáng giá!
Đào Y Y không thể chịu được Kiều Hi Vũ như vậy, cũng chuẩn bị giơ tấm thẻ bài ở phía dưới lên, nhưng bị Mộc Như Phương cản lại: “Tặng cho cô ta đi, cô ta tốn một trăm chín mươi lăm tỷ mua thứ đồ mình thích, sao cô không thể giúp Kiều Hi Vũ hoàn thành ước vọng?”
Đào Y Y cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu ra.
Vui vẻ.
“Mộc Như Phương, cô dự đoán sao?” Con mắt Đào Y Y lóe sáng long lanh: “Cô cố ý thêm để kích thích cô ta?”
Mộc Như Phương nhẹ gật đầu.
Đào Y Y tinh thần sảng khoái, hai tay vòng ngực, nhìn Kiều Hi Vũ, cô mới không thèm giơ thẻ bài, tặng cho cô ta!
Khiến Kiều Hi Vũ tốn thêm tiền, thật sự sảng khoái!
Cô mới không phải đồ đần!
Vì một chiếc trâm cài mà tức giận trong khi nó có thể mua được ở bất cứ cửa hàng bán đồ trang sức sang trọng nào.
Kiều Hi Vũ vốn chỉ muốn Đào Y Y ra giá theo mình, bị kích thích mạnh mẽ, giơ bảng hiệu một cách hoang đường, trong lòng chỉ muốn chụp lấy đánh vào mặt Đào Y Y, thế nhưng lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhìn tấm bảng hiệu trong tay mình, lại nhìn về phía Đào Y Y.
Thật sự đau mà không dám kêu!
Mà giờ phút này, người điều khiển chương trình khiếp sợ nói: “một trăm chín mươi lăm tỷ lần thứ ba…thỏa thuận xong! Chúc mừng vị tiểu thư này đã nhận được cây trầm cài!”
Ở trong tiếng vỗ tay, gương mặt Kiều Hi Vũ từ đỏ chuyển sang trắng, cuối cùng lại là đen, giống như thay đổi kịch bản của một vở kịch hát Tứ Xuyên.
Cô nhận ra rằng mình đang bị Đào Y Y đùa giỡn!
Giờ phút này cô đành phải miễn cưỡng mỉm cười, dưới ánh đèn từ từ ngồi xuống.
một trăm chín mươi lăm tỷ!
Trở về chắc chắn cô sẽ bị cha mẹ mắng đến chết!
Gia đình Kiều Hi Vũ kinh doanh châu báu, trong nhà có không ít loại trang sức như vậy, châu báu đồ nữ trang, xưa nay sẽ không bao giờ thiếu, lúc này cô lại dùng mức giá cao hơn rất nhiều lần để mua cái này, trở về thật sự sẽ bị mắng đến chết!
“Được rồi Hi Vũ!” Người chị em bên cạnh cũng nhận ra được là cô bị Đào Y Y cố tình nâng giá để chơi đùa, đành phải an ủi: “Dù sao cô cũng rất thích, ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ của mình.”
Lúc này cả người Kiều Hi Vũ đều là sự tức giận: “Cho cô, cô có muốn hay không?”
Cô gái kia cũng không dám lên tiếng.
Kiều Hi Vũ cắn răng.
Đào Y Y, chúng ta vẫn chưa xong đâu!
—-
“Mộc Như Phương, cô được lắm đấy, tôi nghĩ đến khuôn mặt của Kiều Hi Vũ lúc trắng lúc xanh, có lúc lại đen, tôi liền cảm thấy rất buồn cười, cô đoán xem nếu cô ta gỡ mặt nạ của mình ra, có phải sẽ giống như bảng màu hay không?”
“Tống Thấm Như không phải thường xuyên qua lại với Từ Tuệ Lam sao? Cô cũng có thể đến nhà họ Kiều, cô ta mua được cây trâm yêu thích hẳn là nên lấy ra cho mọi người thưởng thức một chút.”
Mộc Như Phương dùng ngôn ngữ tay, Đào Y Y nhìn một chút lập tức hiểu, cô nháy nháy mắt: “Đúng vậy, vậy ngày mai, ngày mai tôi liền gọi mấy người chị em cùng đi đến nhà họ Kiều, cùng nhau ngắm cây trâm cài này!” Nếu Từ Tuệ Lam cũng ở trong nhà, biết Kiều Hi Vũ bỏ ra một cái giá cao như vậy để mua cây trâm cài này đoán chừng có thể tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Nghĩ tới đây, Đào Y Y quả thực cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Vị tiểu thư này, cô như vậy là quá xấu xa rồi.” Người đàn ông kia mở miệng.
Ý nói Mộc Như Phương.
Từ khi vừa mới bắn đầu bán đấu giá cây trâm ngọc lục bảo Colombia này, Tống Sí liền đại khái đoán cái giá cuối cùng của cây trâm cài này ước chừng khoảng bốn mươi lăm tỷ.
Cao nhất cũng sẽ không vượt qua cái giá này!
Không ngờ bị mấy vị tiểu thư con nhà giàu nâng giá lên không ít.
Ban đầu ở mức giá 90 tỷ anh đã cảm thấy có chút khoa trương.
Ai ngời bị người phụ nữ bên cạnh này giơ bảng hiệu một lần.
Trực tiếp lên một trăm tám mươi tỷ!
Anh còn tưởng rằng vị thiên kim này đúng là tiêu tiền như nước, hóa ra cố tình như vậy lại là kích thích một người khác tăng giá.
Thật là có chút xấu xa, nhưng là, rất thú vị, anh thật sự rất tò mò về người phụ nữ này!
Như Phương, tên gọi Như Phương thật sao?
Mộc Như Phương phớt lờ anh.
Tống Sí tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không lầm, người bỏ ra một trăm chín mươi lăm tỷ để mua cây trâm cài kia chính là con gái của nhà họ Kiều đang kinh doanh châu báu!”
Đào Y Y nhìn anh ta: “A, chính xác.”
Đào Y Y cũng cảm thấy ngời đàn ông này dường như không hề đơn giản.
Có điều lập tức nghĩ lại, những người có thể ngồi ở đây lúc này làm gì có ai là người đơn giản bình thường.
“Không bằng, anh đoán xem, tôi là ai?”
“Cô sao? Tôi cảm thấy hẳn là có thể đoán!” Tống Sí nhìn Đào Y Y: “Cô Đào, tiểu thư của nhà họ Đào lừng lẫy hiển hách, tôi vẫn có thể nhận ra được!”
Tống Sí đoán được thân phận của Đào Y Y chủ yếu là dựa vào cô con gái của ông trùm châu báu nhà họ Kiều.
Nhà họ Đào, đấy chính là một nơi không thể chọc vào.
“Đoán không sai.” Đào Y Y gật đầu: “Vậy anh đoán thử xem cô ấy là ai?” Đào Y Y nói đến Mộc Như Phương.
Cô ấy…
Tống Sí nhìn thoáng qua Mộc Như Phương, sau đó lắc đầu, anh không thể đoán ra được.
Anh đã gặp qua rất nhiều người, có thể tùy tiện đoán được thiên kim của Kiều thị, cũng có thể đoán được thiên kim của nhà họ Đào, thế nhưng duy nhất chỉ có người phụ nữ này, anh không đoán được, trong đầu cũng không có chút thông tin hữu ích nào.
Nhưng nhìn qua cũng không phải người bình thường.
Từ phong cách ăn mặc, hẳn là một tiểu thư của một gia đình giàu có.
Nhưng anh ta tìm kiếm trong đầu một lượt, mấy gia tộc lớn thượng lưu có quyền thế, và các gia tộc thuộc tầng lớp trung lưu cũng không có đáp án.
Hơn nữa có thể cùng thiên kim nhà họ Đào ở cùng một chỗ, nhất định không thể nào thuộc gia tộc bình thường được.
“Anh cũng đã biết tôi là ai, vậy phải nói cho tôi biết anh là ai đi.”