CHƯƠNG 563: KIỀU HI VŨ
Phó Cận Nhiên đi tới ghế dài Tang Lạc nằm, sau đó nằm xuống, sau lưng giống như còn có hơi ấm nhàn nhạt trên người người phụ nữ, có hương thơm mơ hồ, hương thơm này, không phải hương hoa, mà mùi hương trên người người phụ nữ.
Tối qua anh đã ngửi thấy.
Tang Lạc: “18 rồi.”
“Trưởng thành rồi?” Phó Cận Nhiên: “Tôi nhìn còn cho rằng cô chỉ mới mười lăm mười sáu.”
Tang Lạc quả thực nhìn rất nhỏ.
Sau đó.
Phó Cận Nhiên ngửi thấy một mùi thơm, anh giơ tay, Tang Lạc từ từ đi tới, người đàn ông nắm bàn tay cô kéo về phía sau, cả người Tang Lạc ngã vào lòng anh, cô kinh ngạc mở to mắt, sau lung là lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cả người Tang Lạc cứng ngắc, không dám cử động.
Phó Cận Nhiên ngửi thấy mùi hương tiết ra trên cổ nữ sinh, mùi thơm đặc biệt chỉ có trên người cô, có ba phần giống mùi thuốc, hai phần hương hoa, hai phần mùi dầu gội phụ nữ, còn có ba phần mùi hương mê người.
Phó Cận Nhiên chỉ cảm thấy thân dưới mình có phản ứng.
Anh giống như không nghĩ tới, mình lại có phản ứng với nữ sinh như vậy, anh hơi cau mày, con người ngày càng sâu, người phụ nữ này, anh mua tới chuẩn bị kéo dài tính mạng cho anh cả…Anh nắm chặt cánh tay Tang Lạc, Tang Lạc có chút đau.
Nhưng không dám phản kháng.
Anh cảm thấy trong mùi hương có hương vị câu hồn đoạt phách, làm anh có chút không khống chế được mình, Phó Cận Nhiên anh phụ nữ xinh đẹp thế nào mà chưa từng gặp, hôm nay lại có phản ứng với một nữ sinh dung mạo chỉ xem là có thể nhìn.
Anh không phải người có tính dục mạnh, nhưng hôm nay, trong vài phút, đột nhiên có dục vọng với một nữ sinh, hơn nữa dục vọng này còn ngày càng cường liệt! Anh cắn răng!
Phó Cận Nhiên hung hăng đẩy cô ra, chỉ vị trí ở cửa: “Đi phòng khách.”
Tang Lạc không dám nhìn anh nữa bèn đi về phía trước, không rõ tại sao anh đột nhiên tính tình thất thường.
…
Nhà họ Kiều
Dì đã chuẩn bị xong bữa trưa.
Lúc đang dùng cơm.
Tạ Tiểu Quân nói chuyện với Đào Y Y trong phòng khách, lúc này, ngoài sân truyền tới tiếng động cơ xe, Đào Y Y ngẩng đầu, ừ, Kiều Hi Vũ về rồi.
Quản gia đi tới, Kiều Hi Vũ xem phim với bạn, sau đó thuận tiện đi dạo phố, mua vài bộ quần áo mình thích về.
Quản gia tiếp nhận: “Cô chủ, cô Đào và cô Trọng cũng tới.”
Kiều Hi Vũ vừa nghe, nhíu mày, Đào Y Y cũng tới??
Đào Y Y sao lại ở đây?
Trong lòng cô ta luôn khúc mắc chuyện hôm qua, hôm nay Đào Y Y lại chủ động tới cửa, vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Kiều Hi Vũ thay đổi, lập tức cắn răng!
Luôn không nghe thấy câu cô Trọng phía sau của quản gia.
Cô ta lập tức đi tới phòng khách, quả nhiên, Kiều Hi Vũ đang ở phòng khách, sắc mặt cô ta chùng xuống, Tạ Tiểu Quân cau mày: “Hi Vũ!”
Cơn tức của Kiều Hi Vũ xem chút bùng lên đỉnh đầu, nếu không phải Tạ Tiểu Quân ở đây, cô ta hôm nay nhất định đánh nhau với Đào Y Y!
Mà lúc này, cô ta mới nhìn thấy Mộc Như Phương bên cạnh Kiều Hi Vũ.
Mộc Như Phương cúi đầu xem điện thoại, một tay khác bưng ly cà phê.
Kiều Hi Vũ sững sờ.
Cô ấy là ai?
Rất rõ ràng, Kiều Hi Vũ không biết.
Nhưng người phụ nữ này…
Cảm giác đố kỵ của phụ nữ với người xinh đẹp hơn mình rất mãnh liệt, ánh mắt đầu tiên Kiều Hi Vũ nhìn thấy người phụ nữ này, trong lòng đã bắt đầu đố kỵ!
Tạ Tiểu Quân nhìn Kiều Hi Vũ, bà ta cảm thấy đứa con gái này của mình, thật sự là không có chỗ nào bằng Đào Y Y, ngay cả kết bạn, cũng thua kém người ta.
Con gái nuôi này của nhà họ Trọng nhận chưa được bao lâu, người ta Đào Y Y đã có thể giao lưu, mở rộng vòng bạn bè của mình.
Mà con gái mình…
“Hi Vũ, vị này là Như Phương.”
Như Phương?
Kiều Hi Vũ sững sốt.
Nói tên cô cũng không nhận ra.
Cô ta nhìn quản gia, lúc này mới nhớ tới lời quản gia nói: “Cô Đào và cô Trọng?”
Cô Trọng?
Nhưng Kiều Hi Vũ cũng không thất lễ, lập tức cười: “Tôi tên Hi Vũ.”
Mộc Như Phương cũng mỉm cười.
Tạ Tiểu Quân lúc này nói: “Được rồi, ăn cơm thôi, người cũng đủ rồi.”
Kiều Hi Vũ lên lầu thay quần áo rửa tay xong thì đến phòng ăn ngồi xuống, cô ta vừa khéo ngồi đối diện với Đào Y Y, điều này làm sắc mặt Kiều Hi Vũ cũng thay đổi, ngược lại nụ cười của Đào Y Y ngày càng sâu.
Một bàn thức ăn, đều là vị ngọt.
Tay nghề của dì luôn không tệ, vị rất ngon.
Hai người Đào Y Y và Mộc Như Phương ăn cơm, Đào Y Y nhìn Mộc Như Phương một cái, sau đó nói với Kiều Hi Vũ: “Hi Vũ, cậu còn nhớ Như Phương không? Hai người đã từng gặp rồi.”
Kiều Hi Vũ dám đảm bảo, cô ta thực sự chưa từng gặp vị thiên kim nhà họ Trọng này, dù sao khuôn mặt này, nếu cô ta nhìn một cái, tuyệt đối sẽ không quên.
Cô ta nhìn Đào Y Y một cái: “Gặp ở đâu?”
Nhà họ Kiều không có thói quen ăn cơm không nói chuyện, không có nghiêm khắc ngột ngạt như vậy.
Đào Y Y nói: “Chiều qua ấy, cậu quên rồi sao?”
Vừa nhắc tới chiều qua, sắc mặt Kiều Hi Vũ lại thay đổi!
Hôm qua?
Buổi chiều?
Đây không phải là trong phòng đấu giá phố Trường An sao?
Thoáng chốc, Kiều Hi Vũ cắn răng, trong lòng đột nhiên mơ hồ kinh ngạc, Đào Y Y này là chuẩn bị nói gì? Như Phương này? Kiều Hi Vũ đột nhiên mở to mắt, người phụ nữ này chẳng lẽ chính là người bên ngồi bên cạnh Đào Y Y trong phòng đấu giá hôm qua?
Đào Y Y mang mặt nạ cô ta cũng có thể nhận ra, mà lúc đó còn có một người bên cạnh Đào Y Y, chẳng lẽ chính là cô Trọng này?
Nhà họ Trọng, Kiều Hi Vũ biết.
Mà chuyện nhà họ Trọng nhận con gái nuôi, Kiều Hi Vũ cũng biết.
Chỉ thời gian ngắn ngủi như vậy, Đào Y Y lại thân thiết với cô con gái nuôi nhà họ Trọng này!
Kiều Hi Vũ cắn răng nhìn Mộc Như Phương, lại nhìn Đào Y Y: “Vậy sao?? Tôi quên rồi.”
Đào Y Y khẽ “a” một tiếng.
Tạ Tiểu Quân còn cho rằng con gái nhà mình đang tức giận với Đào Y Y, bà ta luôn biết, đứa con gái này luôn tranh giành với Đào Y Y, ai cũng không chịu nhường ai, còn cho rằng là Kiều Hi Vũ cố ý nghẹn lời Đào Y Y, lập tức nhíu mày.
Thế này quá không quy củ rồi.
Náo loạn với Đào Y Y cũng thôi đi, cô chủ nhà họ Trọng còn đang ở đây đâu?
Tạ Tiểu Quân: “Hi Vũ, con sao vậy? Hôm qua gặp mặt người ta, hôm nay đã quên rồi?”
Kiều Hi Vũ nơi nào có thể nói rõ, hôm qua cô ấy mang mặt nạ, cô ta lần đầu tiên gặp, người ta mang mặt nạ, cô ta có thể nhìn ra sao?
Đương nhiên không nhớ rồi.
Nhưng cô ta lại không thể nói!
Nếu để Tạ Tiểu Quân và Kiều Thừa Du biết cô ta tiêu hai mươi bốn tỷ đấu giá một cái áo chỉ đáng mấy tỷ, nhất định sẽ mắng cô ta chết! Mà Kiều Hi Vũ nghĩ vậy, cũng lập tức biết ý đồ của Đào Y Y, cô ta phản ứng quá chậm, quả nhiên Đào Y Y nói: “A, mình quên mất, hôm qua chúng ta đều mang mặt nạ, cậu không nhận ra Như Phương cũng bình thường.”
Câu này đã thành công gợi lên tò mò của Tạ Tiểu Quân.
“Mặt nạ, mặt nạ gì vậy? Ra ngoài chơi còn phải mang mặt nạ sao?”
Tạ Tiểu Quân ở thành phố Hải Châu này hơn bốn mươi năm, nhưng chưa từng nghe thấy đi chơi phải mang mặt nạ, thỉnh thoảng có yến hội vũ hội mặt nạ thì bình thường, nhưng sáng qua Kiều Hi Vũ đã ra ngoài rồi, năm giờ chiều đã về, sao có thể tham gia tiệc tối gì, Kiều Hi Vũ hôm qua ra ngoài chơi cả ngày.
Lập tức Tạ Tiểu Quân có chút tò mò.
Sắc mặt Kiều Hi Vũ có thể dùng bốn chữ “cực kỳ khó coi” để hình dung.